Nhìn hắn quay lưng rời đi, nàng giật mình nhưng sau đó như một phản xạ tự nhiên nàng chạy tới ôm lấy hắn. Hắn bị hành động này làm ngây ngất, không biết phải làm gì.
Nhìn hắn vẫn trầm mặc không lên tiếng, nàng sốt ruột đến phát khóc.
"Muội...là muội sai mà...huynh làm ơn tha cho muội đi...đừng bỏ rơi muội..."-giọng nàng nghẹn ngào vang lên
Hắn xoay người nhìn nàng, nàng bây giờ thật thảm mà, nước mắt rơi đầy đọng tren gò mà trông thật đáng thương, nàng như đứa trẻ lo lắng bám víu vào người thân sợ bị bỏ rơi, hắn nhìn thật xót xa, nhưng hắn còn muốn trừng phạt nàng tội dám tự tiện rời đi mà không cho hắn giải thích nên hắn vẫn im lặng.
Nàng len lén nhìn khuôn mặt hắn, hắn dường như ốm đi rất nhiều, đôi mắt lại mang nổi buồn sâu thẳm khiến nàng càng ân hận vì những việc làm ngu ngốc của mình.
Cắn nhẹ làn môi dưới,nàng ngước khuôn mặt thảm hại của mình lên đối diện với hắn mà nói
"Huynh tha thứ cho muội đi rồi muội...muội...để muội theo đuổi huynh nhé, được không?"
Nghe câu nói của nàng hắn thật muốn té ngửa, nàng thật dễ thương nha, cố nén cười hắn nhìn nàng
"Được, lần này ta tha cho muội nhưng lần sau thì không đâu, ta cho phép muội theo đuổi ta đó!"-hắn nói giọng thật nghiêm nghị nhưng đôi mắt lại lóe lên tia cưng chiều nhìn nàng.
Nghe hắn đồng ý, nàng vui mừng đến quên đi tất cả, nhào tới hô lên đôi má hắn.
.....
Cuộc sống trôi qua êm đềm cho đến một ngày, tại hoa viên phủ Âu gia đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-boi-nho-be-ve-nha-thoi/91926/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.