Nghe Yunho nói vậy, Yoochun nghĩ thầm. Quả nhiên là rất yêu vợ.
“Tao cũng về luôn.” Tuy rằng tới nơi này uống chút rượu thì Junsu sẽ không keo kiệt mà không cho, nhưng nghe Yunho nói vậy, Yoochun cũng không muốn ở lại.
“Hay đi uống vài chén nữa?”
Yoochun không trả lời, cúi đầu suy nghĩ một lát. “Chúng ta đi uống rượu soju đi! Ăn thịt nướng!”
Yunho gật gật đầu. “Uh, tao lâu rồi cũng không đi.”
Hai nam nhân lên xe thể thao tới một quán nho nhỏ ven đường uống rượu.
Đến cuối cùng, không biết hàn huyên bao lâu, lúc Yunho tỉnh lại thì đã ở nhà.
“Ôi… Đau đầu… Jaejoong à…” Yunho ngồi trên giường xoa đầu, mặt nhăn lại.
“Jaejoong à…” Giữ nguyên tư thế, gọi Jaejoong đến 2 phút.
“Jaejoong… A.” Cuối cùng nhìn giờ.
11 giờ sáng.
Jaejoong hẳn là đi chơi nơi nào rồi…
Đột nhiên Yunho nghe thấy tiếng đập cửa, chẳng lẽ là Jaejoong?
Vội vàng vứt chăn ra, ngay cả quần áo cũng chưa mặc chạy ra mở cửa.
“Thúc thúc…” Thanh âm tràn đầy thất vọng…
“Giọng điệu kiểu gì vậy!” Lão K nhìn Yunho, buồn cười, không ngờ cháu rể lại biểu hiện thương tâm ra ngoài như thế.
Yunho có điểm ngại, dù sao không mặc quần áo gì lại đứng trước thúc thúc… “Không có ạ… Thúc thúc, Jaejoong đâu?”
“Jaejoong và bạn đi cắm trại rồi.”
“A? Cắm trại? Mấy ngày nay mưa như vậy sao đi cắm trại được?!” Yunho buồn bực muốn hét lên, đã một tuần rồi…
“Ta làm sao mà biết.” Làm như không nhìn ra vấn đề của Yunho, lão K lấy bữa sáng trong tay người giúp việc, đưa cho Yunho.
“Cám ơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-boi-tinh-nhan/565498/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.