Nhẫn được thiết kế đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, Yunho biết Jaejoong không thích thứ quá phức tạp.
Nhẫn là một vòng tròn tinh tế, nhưng ở một phía cả hai chiếc đều có khắc kí tự, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy.
“Thích không?”
Jaejoong cầm lấy tay Yunho, hôn xuống, một giọt nước mắt rơi ra. “Thích.”
Trên nhẫn Yunho có khắc chữ “Jae”, mà trên nhẫn Jaejoong lại là chữ “Yun”, bởi vì là thủ công nên hết sức tinh tế, sờ lên bóng loáng, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện.
Trên nhẫn không có một viên kim cương nào, nhưng giữa đêm lại hết sức sáng.
“Yunnie, cảm ơn.”
“Hôm nay em nói bao lần rồi.”
“Yunnie…”
“Uh, anh ở đây.”
“Em yêu anh!”
“Anh yêu em.”
Hai người ngồi trên giường, mặt đối mặtt, cảm thấy mệt mỏi liền nằm xuống, ôm nhau đi vào giấc ngủ.
“Junsu ~” Yoochun ngồi trên bàn ăn, ngây ngẩn gọi Junsu, khiến cho Yunho và Jaejoong ngồi đối diện nổi da gà.
Yoochun hẹn Yunho và Jaejoong đến nhà mình ăn cơm, nói là muốn khoe vợ mình, Yunho và Jaejoong đều rất thích, dù sao Yoochun luôn một mình, hiện tại có người ở bên, hẳn Yoochun sẽ không cô đơn nữa.
“Park Yoochun, mày bình thường lại cho tao.” Yunho liếc mắt khinh thường, Yoochun chưa hề rời mắt khỏi Junsu, chẳng lẽ gã không biết mặt Junsu đã hồng như con tôm hấp trên bàn sao?
“Jung Yunho, mày quản tao làm gì ~” Yoochun cũng trả lại cho Yunho một cái mặt quỷ, tầm mắt lại chuyển sang Junsu, gắp cho cậu mấy miếng thịt.
Junsu thẹn thùng muốn tàng hình, rõ ràng mình đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-boi-tinh-nhan/838849/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.