“Yunho, mày và Jaejoong sao vậy?”
Yoochun vài ngày nay cũng phát hiện Yunho không bình thường, hàng ngày đều là ông chồng luôn về nhà đúng giờ, vậy mà mấy hôm nay đều ngồi lì trong văn phòng, lúc làm việc cũng không nghe thấy hai người trò chuyện.
Nhưng mấy ngày nay Yunho không nói gì cả…
“Không có gì.” Thanh âm lãnh khốc của Yunho truyền đến, khiến cho Yoochun run sợ, không có việc gì mới lạ!
Phiền mày nhìn gương đi, nhìn râu trên mặt kìa, còn có mắt đã đỏ sậm kia nữa!
“Uh, lát nữa nhớ ăn cơm, tao với Junsu đi ăn bên ngoài.”
“Đã biết.” Yoochun ra khỏi văn phòng, Yunho liền để bút xuống, lấy điện thoại ra, màn hình là lúc Jaejoong ngủ mình trộm chụp.
Trong ảnh chụp, Jaejoong giống hệt thiên sứ, lông mi dài, môi đỏ hồng, còn chu ra rất đáng yêu.
Mình không có tìm Jaejoong, Jaejoong cũng quật cường không gọi điện thoại cho mình…
Ấn số trên cùng danh bạ, gọi. “Số điện thoại quý khách gọi đã tắt, xin vui lòng gọi lại sau…” Thanh âm nữ lạnh như băng truyền đến.
Là thật sự tức giận sao? Hiện tại phải là mình tức giận mới đúng chứ? Rõ ràng là mình làm sai, vì sao bây giờ lại nghĩ nó hợp tình hợp lý…
Đè lên huyệt thái dương, uống một ngụm cà phê.
Chẳng lẽ cứ như vậy mà chấm dứt…?
“Jaejoong hyung, sao hyung còn đi tiếp a? Em mệt chết rồi!”
Trên con đường dành riêng cho người đi bộ tại Hàn Quốc, Changmin hai tay cầm túi hàng bước nhanh, phía trước cậu là Jaejoong nét mặt toả sáng.
“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-boi-tinh-nhan/838867/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.