Bầu không khí ám muội lại nóng bỏng bao phủ xung quanh Thiệu Kỳ Á cùng Dụ Bảo Đế, thân thể bọn họ chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể đốt nóng đối phương.
Thiệu Kỳ Á hôn cô thật sâu, giống như dòng nước chậm rãi thấm vào đôi môi mềm mại của cô, mang theo trọn vẹn sự vui sướng cùng quý trọng, nhấm nháp sự ngọt ngào của cô, cảm nhận sự vụng về của cô.
Dục vọng trong cơ thể anh nóng rực, đốt cháy lý trí của anh, vị trí trong ngực anh vốn là dành riêng cho cô, tìm tìm kiếm kiếm, khổ sở chờ đợi, cuối cùng cũng đợi được đến lúc cô trở lại.
Dụ Bảo Đế vụng về đáp lại sự khiêu khích của anh, cùng anh quấn quít chơi đùa, suy nghĩ của cô đã tản mát tứ phía, chỉ cảm thấy được hơi thở nam tính mạnh mẽ cùng cái ôm vững chắc của anh, còn có khát vọng không biết từ đâu không ngừng dâng lên, thật may còn có tủ bếp cho cô dựa, nếu không hai chân mềm nhũn căn bản chống đỡ không nổi thân thể cô.
“Em... thiếu dưỡng khí...” Cô kéo áo trước ngực anh, nhân cơ hội làm nũng.
Nghe tiếng cô, Thiệu Kỳ Á tạm dừng hôn, nới lỏng khoảng cách giữ hai người, để cho cô điều hòa hơi thở.
“Anh đâu phải cương thi, làm gì em phải nín thở?” Anh mỉm cười trêu chọc, không nghĩ tới phản ứng khi hôn của cô cũng rất đáng yêu!
Cô liếc mắt nhìn anh. “Hôn người ta đến sắp té xỉu, còn không biết xấu hổ cười người ta là sao?”
Bất quá, cô lần đầu tiên biết được thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-boi-trong-long-phuc-hac-tong-tai/2112472/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.