Thở khí thô, Diệp Địch không ngừng chà lau mồ hôi trán, Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt cùng A Mao cũng tốt không đến chỗ nào. Nhất là A Mao, Tiểu Bảo luôn luôn ở trong lòng ngực của hắn cọ, tay nhỏ bé còn ở trên lưng hắn sờ tới sờ lui, tiếng hừ nhẹ trong yết hầu nghe vào trong lỗ tai A Mao thật là trêu ghẹo người.
Lại là một tiếng rên nhẹ, kiếm trong tay Lam Vô Nguyệt suýt nữa rơi trên mặt đất. Y nuốt vài hớp, mở miệng: “Đại ca, hương kia có kỳ lạ.” Nghe được thanh âm của mình khàn khàn chưa bao giờ có, Lam Vô Nguyệt ho khan vài tiếng, che giấu xấu hổ.
Diệp Địch thật mạnh gật đầu, gặp được Tiểu Bảo, lý trí của hắn cũng đã trở lại. Kết hợp với đủ loại khác thường của mấy người, hắn kéo cổ áo nói: “Trong hương kia, hẳn là có dược vật thúc tình.”
Nhanh hơn cước bộ, Nhiếp Chính đồng dạng âm thanh thầm ách nói: “Nơi này không an toàn, chúng ta nhẫn nhẫn, mau trở về.”
“Ân.”
Tình dục ở trong phạm vi có thể chịu được, huống hồ đến lúc này, lẫn nhau cũng không biết là có cái gì thẹn thùng. A Mao bọc chặt Tiểu Bảo, tùy ý cậu nhóc ở trên người mình cọ xát, chỉ cần a Bảo trở về, chút đau bởi dục vọng ấy bị cho là cái gì.
Đem nội tức Hải phách chân kinh mấy ngày này tu luyện toàn bộ điều động lên, dưới chân bốn người sinh gió hướng đến Đào nguyên. Gió đem tiếng thở dốc ồ ồ của bọn họ thổi tán trong rừng, lại thổi không đi nhiệt năng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-boi/1054760/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.