“Tiểu Bảo, nói đi, xảy ra chuyện gì?” Lam Vô Nguyệt một lần nữa ở bên giường ngồi xuống, tiến đến trước mặt người bị làm cho hoảng sợ, nghiêm mặt, “Một mình tránh ở trên giường sư phó vụng trộm khóc, còn làm bộ không có việc gì cười với ca ca, ngươi cho là ca ca nhìn không ra ngươi đang đau sao? Mặt mũi trắng bệch, còn muốn giấu diếm ?”
“Bảo!” Nhiếp Chính nhíu mi, bọn họ bất quá là ly khai chốc lát, Tiểu Bảo liền trốn đi khóc. A Mao ôm mặt Tiểu Bảo, hoảng hốt không thôi, a Bảo vì sao phải rời đi phòng của hắn? Không dám nghĩ tiếp, trong lòng bàn tay A Mao đều lạnh.
Mà Tiểu Bảo, sau khi kinh hoảng qua đi lại cố gắng giơ lên khóe miệng, áp chế nước mắt. Mi tâm Lam Vô Nguyệt cũng nhíu đến cùng nhau, lòng ngón tay điểm trụ miệng Tiểu Bảo, y lớn tiếng nói: “Tiểu Bảo, ngươi là muốn nhìn các ca ca khó chịu sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Rõ ràng muốn khóc, vì cái gì phải miễn cưỡng chính mình cười? Không được nghẹn ở trong lòng, nói, xảy ra chuyện gì?”
Bị Lam Vô Nguyệt nghiêm khắc dọa đến, nước mắt Tiểu Bảo xoát cái bừng lên. Lần này ba người đều hoảng, Lam Vô Nguyệt vội vàng trấn an: “Tiểu Bảo, ca ca không phải hung ngươi, ca ca chính là lo lắng.”
Ủy khuất rốt cuộc áp không được , Tiểu Bảo ô ô khóc lên, lại vẫn là không nói cậu xảy ra chuyện gì. A Mao hoảng hốt ngẩng đầu nhìn hướng Nhiếp Chính, làm cho hắn nghĩ biện pháp, hắn nói không được lúc này chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-boi/1054815/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.