Yến Lai đỡ ghế một cái mới không để cho mình ngã xuống, hắn ta chỉ lên tường, hoảng sợ hỏi: “Cô, cô gái kia là ai?”
Cô gái kia?
Tạ Phỉ ngẩn ngơ, nhìn theo đầu ngón tay của Yến Lai — trong khung ảnh, Tương Phi đang mặc quân thường phục lưu hành nhất vào những năm 60-70, mỉm cười về phía ống kính.
“…”
Quên chú ý chi tiết…
Nhưng Tạ Phỉ phản ứng rất nhanh: “Cô ấy sao, là mẹ của quản lý chỗ chúng tôi.”
“Vậy kia?” Yến Lai lại một người phụ nữ mặc sườn xám trong bức ảnh bên cạnh.
“Bà ngoại.”
“Còn có người này?!”
Ánh mắt Tạ Phỉ chạm đến Tương Phi mặc áo tú hòa trong khung hình, mặt không đổi sắc nói: “Cụ ngoại.”
Yến Lai: “…”
Nghĩ hắn ta thiểu năng trí tuệ sao? Nào có ai ba đời giống nhau như đúc?
Tạ Phỉ làm bộ không nhận ra nghi ngờ của Yến Lai, hắn chỉ cần biểu hiện ung dung tự nhiên là được. Dẫu sao ai cũng không có chứng cứ chỉ rõ hắn đang nói láo, thiên hạ lớn không thiếu cái lạ, chẳng lẽ không có mấy thế hệ cùng một khuôn mẫu sao? Huống chi, bởi vì kỹ thuật chụp, hóa trang, ánh sáng, Tương Phi trong ảnh vẫn có chút khác biệt nhỏ xíu.
Người bình thường, còn là một người đàn ông trưởng thành, sẽ không bởi vì mấy tấm hình mà không trụ được chứ?
Tạ Phỉ bình tĩnh trả lại chứng minh thư, nụ cười bên mép vẫn chưa tan: “Tôi đã sắp xếp giúp anh một gian phòng trong vườn hoa, bây giờ tôi dẫn anh qua luôn nhé? À đúng rồi, tôi tên là Tạ Phỉ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-cao-cai-cach-cua-khach-san-yeu-quai/187759/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.