Trước đây, đối với tình yêu chốn văn phòng, Kỳ Lâm hơi ghét bỏ.
Văn phòng là nơi làm việc, bao nhiêu việc phải làm, còn muốn yêu đương?
Huống hồ đều là đồng nghiệp, nhìn thấy mặt nhau mỗi ngày, lâu dần có thể sẽ chán, càng nhìn càng phiền, sao có thể giữ được cảm xúc yêu đương như ban đầu nữa?
Hiện tại, Kỳ Lâm cảm thấy – văn phòng đích thực là nơi dùng để nói chuyện yêu đương.
Nhìn một khuôn mặt thành quen, giảm dần xúc động là bởi vì khuôn mặt đó chưa đủ kinh diễm.
Không giống như thần tiên ca ca.
Hai chiếc bàn làm việc cách nhau khoảng 10m. Diệp Chuyết Hàn hướng về phía cửa ra vào, Kỳ Lâm hướng ra cửa sổ. Mấy ngày nay, ngoài thư ký Hứa, không hề có ai tới làm phiền, mà ngay cả thư ký cũng không tới nhiều lắm.
Kỳ Lâm bỗng nhiên có một loại ảo giác, nơi này không phải là văn phòng của tổng tài, chỉ là một gian phòng vẽ tranh rộng rãi, hoặc phòng tự học, còn cậu là một học sinh chăm chỉ, đam mê thiết kế, trên bàn trải mười mấy bản phác thảo, toàn lấy Diệp Chuyết Hàn làm mẫu.
Ban đầu chỉ là vẽ ngũ quan và dáng người, tóc tai và trang phục rất mờ nhạt, sau đó lại vẽ thêm nhiều chi tiết đặc tả.
Kỳ Lâm phát hiện, mình rất thích vẽ cằm, cổ và cổ tay của Diệp Chuyết Hàn.
Từng nét từng nét, đều là sự gợi cảm.
Kỳ Lâm không định đưa mấy bản vẽ này cho Diệp Chuyết Hàn xem.
“Tôi phát hiện cậu rất thích nhìn tôi.” Không biết từ khi nào, Diệp Chuyết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-dam-chat-luong-tinh-yeu/2376550/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.