Khi nhận được bảng điểm, Kỳ Lâm chết lặng. Thành tích này, đừng nói là lão Lưu, đến cả bọn Trâu Hạo và Trần Tiến Tư cũng cảm thấy kì lạ.
Nhưng cậu lại rất bình tĩnh chấp nhận.
Thứ hạng ngoài một trăm, đây là thành tích kém cỏi nhất từ khi lên lớp 11 mà cậu nhận được, cũng phản ánh tình trạng của cậu trong khoảng thời gian vừa rồi.
Cậu tận lực cân bằng việc học và vấn đề gia đình nhưng Thôi Y đã khiến cậu không thở nổi, thậm chí khiến cậu hoài nghi không biết mình có chống đỡ được tới lúc thi đại học hay không.
Họp phụ huynh vẫn do Kỳ Văn Củ đi. Lão Lưu làm chủ nhiệm nhiều năm, là một vị thầy giáo rất tinh tế, không hề quy chụp thành tích giảm sút không phanh của Kỳ Lâm là do mải mê học vẽ tranh, ông nói với Kỳ Văn Củ: “Có vài lời mà chủ nhiệm lớp có lẽ không nên nói, nhưng đứa nhỏ đã chuẩn bị lên lớp 12, sau khi khai giảng Kỳ Lâm sẽ đi thủ đô đúng không? Thời gian tôi quản trò ấy cũng không còn nhiều lắm, trò ấy đi thủ đô, hai vị có lẽ đi cùng.”
“Hai người…” Lão Lưu cân nhắc, “Có lẽ đã quản Kỳ Lâm quá nghiêm. Tôi nghe nói phu nhân ngài mỗi ngày đều đón đưa trò ấy tan học, năm nay tụi nhỏ đã 17 tuổi, tuổi này bọn nhỏ thường có suy nghĩ riêng độc lập, có khả năng đã phải chịu áp lực quá lớn. Tôi hiểu được tâm tình của hai vị ít khi được gần con nhưng hai người cũng nên suy xét một chút. Tôi theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-dam-chat-luong-tinh-yeu/2376660/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.