Ngay lúc Trần Nhan Linh quay đầu nơi nơi nhìn xung quanh, một đôi tay trắng nõn phủ lên hai mắt nàng, một thân thể mềm mại dán sát lưng nàng, một giọng mềm nhẹ quen thuộc vang lên.
“Đoán xem đây là ai?”
Trần Nhan Linh khẽ cười một tiếng: “Chị đoán là một bé mèo con nghịch ngợm.”
Cố Vân Hi thuận thế vòng tay quanh vai Trần Nhan Linh, ôm lấy nàng từ phía sau : “Không thú vị, chị làm sao biết là em?”
“Sữa tắm dầu gội của chúng ta cái nào không phải giống nhau?”
Cố Vân Hi khẽ chu môi: “Nguyên một tháng mà chị chưa tới thăm em, còn tưởng rằng hôm nay chị không tới.”
Trần Nhan Linh kéo tay Cố Vân Hi, đi đến một cái góc vắng người: “Một tháng này có vài việc phải xử lý. Hơn nữa, hôm nay chị phải đẩy rớt tiệc tất niên trong nhà mới tới được đấy, tới chăm sóc mèo con của chị.”
Cố Vân Hi không nhịn cười được, nhưng vẫn gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, khóe miệng lại lơ đãng nhếch lên, lông mày muốn cong lên mà nhẫn nhịn, làm cho sắc mặt vô cùng sinh động: “Hừ hừ, ai là mèo con của chị? Chị là mèo con của em!”
“Ừ ừ, đêm nay ăn Tết cùng em nha. Lên sân khấu biểu hiện cho thật tốt, được mời dự tiết mục cuối năm chứng tỏ thực lực của em chứ không phải nhờ chị đưa đẩy, em tự biết tài năng của mình đến đâu. Tề Chi Sanh nhảy nhót không được bao lâu... Chị ở ngay dưới đài xem em hát, sẽ luôn nhìn.”
Trần Nhan Linh thừa dịp không ai chú ý,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-gio-cung-cuu-lam-nguoi/1404930/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.