Trận chung kết được tổ chức tại rừng Sương Mù đằng sau núi. Sâu trong rừng Sương Mù có giấu ba lá cờ, thí sinh cần tìm được một trong số ba lá cờ này, cầm lên đỉnh núi cắm trên đài liền chiến thắng. Tất cả người không liên quan đều chờ trên đỉnh núi.
Trong rừng Sương Mù có dã thú và linh thú, trừ phi gặp nguy hiểm đến tính mạng, bằng không thí sinh không thể thương tổn linh thú.
Rừng Sương Mù sở dĩ có tên này là do nơi đây quanh năm tràn ngập sương trắng. Sương trong rừng không tổn hại đến con người, chỉ ảnh hưởng tầm nhìn.
Tuy nhiên, sương mù này cũng không bình thường, mà rất có lợi cho tu sĩ tu luyện. Vô Uyên môn trường tồn ngàn năm, phần lớn dựa vào linh khí nồng đậm tụ tập quanh rừng Sương Mù, linh thú trong rừng là nguyên nhân chính yếu linh khí tụ tập.
Theo lịch sử môn phái, rừng Sương Mù là nơi tập trung nhiều linh thú nhất Tu Tiên giới. Vậy nên trước khi mấy thí sinh vào rừng, các trưởng lão ngàn dặn vạn dặn bọn họ không được quấy nhiễu chúng linh thú.
Nhưng Trần Nhan Linh tiến vào hồi lâu, một con linh thú cũng chưa gặp.
Tình huống này hoàn toàn không giống miêu tả trong sách sử. Không phải nói vào rừng Sương Mù thường thường sẽ thấy linh lộc nhàn nhã tản bộ sao? Vân điểu bay lượn đâu cả rồi? Trần Nhan Linh đi nửa ngày, đừng nói linh thú, ngay cả động vật bình thường cũng chưa thấy mấy con.
Hơn nữa sách kể rằng sương trong rừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-gio-cung-cuu-lam-nguoi/1405002/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.