Một chàng trai trẻ tiến vào, trên tay cầm một chiếc lược, nói một cách bất đắc dĩ: "Tiểu Tiễn, không phải đại ca lười biếng, nhưng con bé Liên nhất quyết không chịu để huynh chải tóc cho nó, nhất định phải chạy tới đây."
Trầm Hương vừa nhìn đã thất thanh hô lên, "Mẹ, đó, cô bé đó chính là mẹ sao?"
Tam Thánh Mẫu nhìn chính mình thời thơ ấu, nhất thời ngây người ra, lẩm bẩm: "Đó là Đại ca Dương Chấn của ta, huynh ấy vẫn luôn ở trong nhóm thương buôn, rất hiếm khi trở về.
Hôm nay là sinh nhật mười ba tuổi của Dương...!của nhị ca ta? Vậy lúc này ta chắc hẳn đã lên năm?
Dao Cơ cười nói: "Nha đầu này thật là, suốt ngày quấn quýt nhị ca.
Tiểu Tiễn, con cứ dỗ muội muội trước đi.
Nếu còn đứng ở đây để người dính đầy tro bụi thì con sẽ gặp phiền phức to."
Từ trong lồng ngực của ca ca, bé Dương Liên ló đầu ra, làm mặt xấu với mẹ, rồi giơ tay ôm vòng quanh cổ Dương Tiễn, giọng nói thơ ngây trong trẻo: "Con chỉ muốn nhị ca thôi, hứ, tay đại ca thô lắm, không cẩn thận như nhị ca!"
Dương Chấn tiếp nhận công việc Dương Tiễn đang làm dở, rồi nhét chiếc lược vào tay Dương Tiễn, cười nói: "Được, được, dù sao muội cũng nhận nhị ca.
Đại ca nhóm lửa đây, đem trả nhị ca của muội về cho muội, được chưa?"
Bé Dương Liên còn ôm ghì lấy Dương Tiễn, không chịu đứng lên.
Dương Tiễn không còn cách nào, đành bế em gái nhỏ, áy náy nói: "Đại ca, huynh vất vả rồi.
Đệ mang tiểu nha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-lien-dang-duong-tien-nhan-sinh-truong-han-thuy-truong-dong/843731/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.