Hai người giao nhau phát ra một tiếng keng, một người sắc mặt trắng xanh, người còn lại mặt mày tái nhợt.
Ánh mắt Dương Tiễn lóe lên một tia lạnh lẽo, thế cầm thương đột ngột thay đổi, không còn bình thản nhẹ nhàng như vừa rồi, mà chuyển sang khí thế kiên cường, liều mình đoạt cơ hội tấn công, từng chiêu có đi không có về, có sống không có chết.
Lần này nhân lúc địch nhân không phòng bị tấn công bất ngờ, người một tay chần chừ lui người né tránh, để lỡ tiên cơ, chỉ có thể trốn tránh khắp nơi dưới đòn tấn công của Dương Tiễn.
Một lúc sau y tìm thấy sơ hở, xét thấy hướng thương của Dương Tiễn mở rộng ra, thừa cơ đánh một trượng.
Một tiếng vang nhỏ, ngọc trượng tím đâm qua vòng eo, sắc mặt người một tay đột nhiên biến đổi, sau lưng chợt lạnh, Dương Tiễn đảo hướng thương đâm ngược trở về nơi chân khí lưu chuyển, từ phía sau đâm xuyên qua ngực y.
Đau đớn khó có thể tưởng tượng được, ngọc trượng tím khó mà đưa về phía trước một phân.
Dương Tiễn thở dài rút thương về, nguyên thần của người một tay rốt cuộc cũng không thể chống đỡ nữa.
Thân thể dưới mặt đất sinh ra lực hút, chờ đến khi y mở mắt ra thì y đã dựa trên sườn núi, máu tươi đầm đìa trào ra từ chỗ vết thương ở ngực.
Nguyên thần của Dương Tiễn im lặng đứng trước mặt y.
Trời trong quang đãng, mây cuộn mây tan, lặng lẽ trang nghiêm quan sát hai kẻ địch sinh tử.
"Lần này, ta không thua ở chiêu thức." Người một tay cúi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-lien-dang-duong-tien-nhan-sinh-truong-han-thuy-truong-dong/843736/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.