" Ưm! Thê chủ... nàng không được chết."
" Ha oa, hức! Đừng làm ta sợ."
" Ta nguyện ý."
" Ta nguyện ý chờ mà."
" Đừng bỏ ta." Sài Mạc kích động ôm lấy cơ thể vừa nóng vừa lạnh của Lạc Thanh Tuyền, nói năng lộn xộn.
Trong lòng chưa kịp vui mừng thì đã bàng hoàng, thấp thỏm lo sợ.
Nếu ngay cả nàng cũng không tỉnh dậy vậy trên đời này còn gì đáng để y lưu luyến nữa.
Gục đầu kề xuống cái trán nóng hổi của người này. Từng dòng hồi ức xưa cũ tái hiện rõ ràng như mới trải qua.
Từ nhỏ y đã nếm trải hết sự lạnh nhạt, mắng chửi của cha nương. Nhịn đói, chịu lạnh là chuyện thường gặp.
Những lúc phụ thân có chuyện không vui đều lôi y ra đánh một trận cho hạ cơn bực tức.
Những lúc người cầm tiền đi mua đồ trang sức, son phấn này nọ thì luôn đổ cho y ăn cắp tiền trước mặt nương.
Lại thêm một trận đòn roi.
Y co gắp ở trong xó bếp gặm nhấm nỗi đau.
Khi y muốn thanh minh là mình không ăn cắp thì phụ thân đều căm phẫn rằng: " Y là nghiệt chủng do nương trăng hoa bên ngoài. Phụ thân thật sự của y là bị y khắc chết. Là do hắn nhân từ mới cho nương mang y về nuôi nấng. Những gì y chịu là xứng đáng. Là y nợ hắn. Nếu y không chấp nhận thì cút ra khỏi đây."
Y không muốn.
Y chấp nhận mọi sự bất công.
Cho đến khi cả hai người không may bị té xuống núi chết.
Từ đó... trong thôn ai cũng nói y là thiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-luc-the-chu-chi-cuoc-song/2341029/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.