Suốt cả ngày hôm đó, Kỳ Diên không trở lại Càn Chương cung nữa, đều ở Thanh Yến điện xử lý chính sự.
Tính tình hắn bỗng nhiên khác thường, hung bạo hơn trước, hung hăng ném tấu chương vào người các đại thần, chỉ vì một sai lầm nhỏ, hắn lại nổi giận như muốn tru di cửu tộc người ta.
Mãi cho đến khi Hồ Thuận run rẩy đến bẩm báo, nói Hoàng hậu chưa xuống giường, cuộn tròn trong chăn cũng không ngủ, dường như đang ngẩn người.
Kỳ Diên không ngừng xoay chiếc nhẫn trên tay, trong lòng như biển cả dậy sóng, nhưng mím chặt môi mỏng, cuối cùng không nói một lời.
Cho đến chiều tối, Hồ Thuận đến bẩm, Hoàng hậu đã chịu ăn cơm.
Mây đen trong đáy mắt rốt cuộc cũng tan biến, Kỳ Diên dường như thở phào nhẹ nhõm.
Khi trở về tẩm cung, trong điện đã tắt đèn, nhưng hắn đứng rất gần, có thể nghe thấy tiếng thở của Ôn Hạ, biết nàng chưa ngủ.
Kỳ Diên không lại gần, im lặng đứng hồi lâu, lắng nghe hơi thở của nàng, ngửi thấy mùi hoa ngọc lan thoang thoảng trong điện từ trên người nàng, cuối cùng biến mất trong màn đêm đen kịt.
Đêm nay hắn ngủ ở Đông Cung, lần trước đến Đông Cung, vẫn là lúc cùng Ôn Hạ ra ngoài cung xem hoa hạnh xong, hắn một mình trở về Đông Cung, ngồi dưới gốc cây hạnh trong sân một lát.
Đêm khuya tĩnh mịch, sương đêm cuối thu nặng hạt ẩm ướt, Kỳ Diên dừng lại trước một gốc đào.
Gốc đào mà Ôn Hạ trồng trước kia đã bị hắn hạ lệnh nhổ bỏ vào năm nàng chín tuổi rời cung.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/1503665/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.