Đêm nay thật dài và mệt mỏi.
Mãi đến giờ Tỵ ngày hôm sau, Ôn Hạ mới từ từ tỉnh giấc.
Nhìn trần nhà xa lạ, chuyện đêm qua ùa về trong tâm trí, liếc nhìn sang khuôn mặt tuấn tú bất kham bên cạnh, vẻ hoang dại của đế vương đêm qua vẫn còn hiện rõ, gương mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng.
Nàng đã nghĩ Kỳ Diên thiếu ôn nhu, nhưng giờ mới biết hắn ngang tàng, cuồng dã đến mức nào, ngoại trừ khoảnh khắc dịu dàng ban đầu, hắn như đã nắm được bí quyết, sau đó hoàn toàn không hề thương hoa tiếc ngọc.
Hắn không còn là vị Thái tử ca ca mà nàng quen biết năm năm tuổi nữa.
Kỳ Diên không hề mở mắt, khẽ nhếch môi: "Tỉnh rồi?"
Giọng hắn thoải mái, lười biếng.
Ôn Hạ giật mình, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Chàng... bây giờ là giờ nào rồi?"
Kỳ Diên vừa trả lời nàng, vừa mở mắt, nghiêng người kéo nàng vào lòng.
Y phục của hắn xộc xệch, Ôn Hạ không dám phản kháng, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức.
"Đói không?"
Ôn Hạ lắc đầu, mũi không thể tránh khỏi chạm vào xương quai xanh của hắn: "Đã giờ Tỵ rồi, hoàng thượng nên đi lâm triều rồi chứ."
"Hôm nay trẫm không lâm triều." Giọng Kỳ Diên vẫn thoải mái, lười biếng.
Ôn Hạ không thể nào thoát khỏi vòng tay của hắn. Hai cánh tay hắn như sắt thép, nàng thở hổn hển, chỉ đành nhỏ giọng nói: "Hiện tại vừa mới đình chiến với Yên quốc, hai tòa thành trì mà Yên quốc nhường lại vẫn cần phải ổn định, bách tính trên đất Yên cũng đã là thần dân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/1503674/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.