Lúc đứng dậy, Ôn Hạ suýt nữa thì vấp ngã, bất chấp tất cả nhận lấy bức thư Hương Sa đưa.
_Hạ Hạ thân mến.
Xa cách ba năm, đã lâu không gặp.
Không rõ muội dạo này thế nào, lòng huynh luôn hướng về muội.
Năm Kiến Thủy thứ ba, huynh lạc mất Ôn gia quân giữa loạn quân, long đong lận đận, mắc bệnh nặng, sau khi hồi phục trí nhớ, huynh đã tìm được nhà. Nhà gặp nạn, huynh lại phải chịu tang cha, trăm công nghìn việc, huynh không thể thoát thân. Trước đây nghe tin dữ, đau lòng cha qua đời, không kịp trở về, mong muội lượng thứ. Giờ huynh vẫn khỏe, việc trong phủ rối ren phức tạp, lại còn mẫu thân bệnh nặng cần huynh chăm sóc hàng ngày.
Ngày nay, chỉ biết than thở. Huynh nhớ Hạ Hạ, huynh thương Hạ Hạ, huynh lo lắng cho Hạ Hạ.
Thư ngắn tình dài, mong Hạ Hạ luôn khỏe mạnh.
Biển trời rộng mở, mong sớm gặp lại.
Chúc muội mùa xuân vui vẻ, mong nhận được hồi âm._
Ôn Hạ đã khóc như mưa trong từng câu chữ.
Nàng vui mừng vì Tứ ca còn sống, không chỉ khôi phục trí nhớ mà còn chưa quên người nhà họ Ôn!
Nàng đọc đi đọc lại những dòng chữ này, nhớ lại chàng thiếu niên áo trắng thanh tú tao nhã trong ký ức.
Nàng ước gì Tứ ca bây giờ đang ở ngay trước mắt, để nàng có thể gặp huynh ấy ngay lúc này.
Bạch Khấu đưa khăn tay, Ôn Hạ lau nước mắt, nhưng vừa khóc vừa cười, vội hỏi Hương Sa: "Ai đưa thư cho tỷ, có thể tìm được người đó không?"
"Nô tỳ không nhớ rõ mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-bai-duoi-tay-tieu-hoang-hau/1503676/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.