Hà Tuyết giả bộ trấn định, nàng cười cười nói: “Lý công công, các ngươi sao lại ở chỗ này? Là đang đợi ta sao?”
Lý Quý lạnh lùng câu môi cười: “Hà Tuyết cô nương, ngươi cảm thấy sao?”
Hà Tuyết nói: “Vừa rồi khăn tay ta rơi trên đường, ta trở về nhặt khăn.”
Lý Quý đánh giá Hà Tuyết ừ trên xuống dưới một phen: “Đi ra ngoài nhặt một cái khăn, Hà Tuyết cô nương còn cố ý thay đổi một bộ quần áo? Đây là y phục cho ai mặc? Ngươi còn cố ý đổi một thân quần áo thái giám đi ra ngoài nhặt khăn a.”
Hà Tuyết cũng biết việc tới nước này là không thể vãn hồi, nàng nói: “Hoàng Hậu nương nương cái gì cũng không biết, ngài ấy nhớ không được chuyện lúc trước, ta cũng không nhắc tới trước mặt ngài ấy, chuyện này không liên quan đến ngài ấy.”
“Có liên quan hay không liên quan, quay đầu lại nói với bệ hạ đi” Ánh mắt Lý Quý nhìn Hà Tuyết giống như là đang nhìn người chết, hắn nói, “Hà Tuyết cô nương, ngươi không có nhiều ít cơ hội có thể nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương, có thể nói cái gì, không thể nói cái gì, ta nghĩ trong lòng ngươi cũng rõ ràng.”
Hà Tuyết cắn môi, trở về trong cung thay quần áo.
Ngu Hạ lúc này đã tắm gội xong, thay một bộ quần áo, tóc nàng còn chưa khô, trong phòng ấm áp, cửa sổ mở ra, ban đêm mát mẻ trong lành mang theo mùi hương cỏ cây.
Lúc này đã là mùa xuân, vạn vật sinh trường, trong Ngự Hoa Viên một mảnh xanh um, các loại hoa tươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-cuong-sung-cong-chua-mat-tri-nho/2596895/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.