Sở Uyển nhẹ cười, lạnh nhạt mở miệng, “Ma ma đa tâm rồi, Dao phi vào cung trước Sở Uyển, thời gian hầu hạ hoàng thượng cũng lâu hơn chút, đương nhiên nhận nổi lễ của Sở Uyển. Dao phi hồi cung nhiều ngày, bất đắc dĩ đúng lúc Sở Uyển bị cấm túc, không thể tới làm lễ với Dao phi tỷ tỷ, tỷ tỷ không nên trách mới phải.”
“Kỳ quý phi nói lời gì vậy.” Thiên Dao cười cho qua, nói với Yêu Nguyệt bên cạnh, “Vẫn còn không dọn chỗ cho Kỳ phi.”
Sở Uyển vẫn tươi cười, được thị nữ đỡ ngồi xuống, sau đó lại chuyển ánh mắt nhàn nhạt sang trên người Quân Ninh ở một bên. “Thái tử điện hạ hữu lễ.”
Sắc mặt Quân Ninh lạnh nhạt, nhẹ giọng trở về một câu, “Kỳ nương nương hữu lễ.”
Sau khi làm lễ, không khí lại rơi vào trong yên lặng. Thiên Dao vốn không phải người nhiều lời, Quân Ninh cũng lạnh lùng, tiểu Huệ Nhi vô cùng hiểu tùy mặt gửi lời, nắm tay Quân Ninh, an tĩnh đứng ở một bên, vẫn luôn cúi đầu. Từ ma ma chỉ phân phó cung nhân nửa khép cửa sổ, vừa có thể để cho không khí tươi mới bên ngoài thổi vào trong phòng, lại tránh cho Thiên Dao nhiễm phong hàn, trong lư hương đốt Bạch Tước Lệ, tản ra mùi thơm nhàn nhạt, vị đắng chát.
Trong phòng mỗi góc đều có lò than hồng, trong phòng ấm áp như hạ, Thiên Dao chỉ mặc sa y đơn bạc, dung nhan tuyệt mỹ, nhìn qua vẫn như cũ là 18 tuổi. Giống như thiếu nữ đang ở độ xuân thì, thật khiến người đố kỵ.
“Nương nương, người nên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-on-nhu-thien-ha-lam-sinh-le/1957053/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.