Sau khi nghe Quân Ninh nói xong, Sở Diễm cũng không cười nổi nữa. Hắn đau lòng vuốt ve đầu Quân Ninh, một lúc sau, mới chậm rãi mở miệng, “Nếu yêu liền nhất định nguyện ý vì đối phương mà hy sinh. Ninh Nhi, con có biết trong đời một người hối hận nhất là điều gì không?”
Quân Ninh nhìn vào ánh mắt thâm thúy của Sở Diễm, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Là cố chấp kiên trì những thứ không nên kiên trì, lại dễ dàng buông bỏ thứ không nên buông bỏ.”
Hắn đã từng là cái sau. Mà hiện tại, Thiên Dao là người vế trước. Thế cho nên tình yêu của bọn họ, nhất định còn phải vượt mọi chông gai.
“Cùng Lưu Trung đến Ngự thư phòng đọc sách đi, nơi này giao cho trẫm.”
Quân Ninh cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt lo lắng không khỏi nhìn vào bên trong.
Sở Diễm ôn nhuận cười, lại nói, “Ninh Nhi, con nguyện ý tin tưởng trẫm không? Trẫm sẽ cho con một công đạo mãn ý.”
Quân Ninh trầm tư hồi lâu, mới nặng nề gật đầu. Sau đó, cùng Lưu Trung rời đi.
Trong phòng, Huệ Nhi ngủ say trên giường, Thiên Dao an vị tại mép giường, an tĩnh ngóng nhìn nàng. Từ trên người Huệ Nhi, nàng tựa hồ thấy được bóng dáng của chính mình. Biết rõ như thiêu thân lao đầu vào lửa, lại không chút chùn bước. Nàng làm toàn bộ, nhìn như tàn nhẫn, nhưng thật sự vì thương yêu Huệ Nhi. Nàng cùng Quân Ninh ở chung càng lâu, cảm tình càng sâu, càng không bỏ xuống được. Tương lai, cho dù nàng nguyện ý cùng người khác cùng chung phu quân, đơn thuần như Huệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-on-nhu-thien-ha-lam-sinh-le/1957057/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.