Khóe môi Loan Âm cong lên cười tự giễu, trốn được mùng một cũng không trốn được mười lăm, nhưng mặc dù chỉ là một khắc cũng được, nàng muốn giữ thân thể trong sạch cho Vân Kiếm.
Nàng ngồi bên cạnh bàn, an tĩnh chờ đợi, trên mặt không chút biểu tình.
Nến đỏ đã cháy qua nửa, cửa phòng bị đụng một tiếng bị người mở tung, một nam nhân cao lớn loạng choạng bước tới, toàn thân hỉ phục đỏ tươi, diện mạo tuấn lãng, khí chất không tầm thường. Đúng là Vương tử Tây Hạ Thác Bạt Nguyên Hồng, phu quân của nàng.
“Công chúa mỹ nhân, để nàng đợi lâu rồi.” Hắn mập mờ không rõ mở miệng, đi về phía nàng. Trong lúc này mùi rượu ập vào mặt, Loan Âm theo bản năng nhíu mày né tránh lại vẫn tượng trưng nâng cánh tay hắn.
“Vương tử, người say rồi.”
“Ừ.” Hắn nhạt giọng đáp lại, khóe môi mỉm cười, bàn tay ấm áp nâng cầm nàng lên. “Mỹ nhân, một khắc ân ái giá ngàn vàng.”
Thân thể Loan Âm nhè nhẹ run lên, lại vẫn cố gắng trấn định, bưng lên ly rượu ngọc bích sớm đã rót đầy trên bàn. “Không vội, Vương tử vẫn còn chưa uống rượu hợp hôn…”
“Ta vội, rượu hợp hôn cái gì, động phòng xong hãy nói.” Thác Bạt Nguyên Hồng hất ly rượu nàng đưa qua, ‘xoảng’ một tiếng giòn vang, ly rượu ngọc rơi xuống phát ra âm thanh thanh thúy. Ngay sau đó, thân thể Loan Âm nhẹ bẫng, bị hắn ôm lấy đặt lên trên giường êm rộng rãi, thân thể nặng nề áp tới, xé loạn y phục trên người nàng.
Đây là số mệnh. Loan Âm nhận mệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-on-nhu-thien-ha-lam-sinh-le/1957275/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.