Cẩm Ngọc yên lặng mặc đồ cho nàng xong, sau đó, bàn tay khẽ vuốt gò má nàng. Trước mặt là dung nhan được xưng tụng là thanh tú. “Chiếc mặt nạ da người này, chỉ sợ phải mang cả đời, hài tử, ủy khuất cho con rồi.” Cẩm Ngọc nói, vành mắt đỏ lên.
Ngón tay hơi lạnh của Thiên Dao đặt lên mu bàn tay bà, gắng gượng mỉm cười. “A Dao không ủy khuất, cái này……… là mệnh của con.”
“Nương nương, giờ lành đã đến, lão nô cung thỉnh nương nương lên kiệu.” Ngoài cửa, hỉ nương cung kính khom người mở miệng nói.
“Mau lên kiệu đi, đừng chậm trễ giờ lành.” Cẩm Ngọc lau giọt lệ trên mặt, lấy khăn voan thêu chín con phụng bay lên trời phủ lên đầu Thiên Dao. Trước mắt lập tức tối sầm, chỉ thấy một màu đỏ tươi, vô cùng chói mắt.
Cót két một tiếng, cửa khuê phòng bị đẩy ra, hỉ nương cùng cung nhân xếp thành hàng dài quỳ ở trong sân, mà ngoài cửa, một bóng dáng màu tím đơn bạc đang quỳ, khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng mạo hết sức xinh đẹp.
“Chủ tử, Tử Y dìu người.” Giọng nói rụt rè, Tử Y nhanh chóng đứng dậy, đỡ cánh tay của Thiên Dao.
“Ừm.” Thiên Dao nhàn nhạt đáp lời, không có quá nhiều cảm xúc.
Nữ hài tên gọi là Tử Y này là mấy tháng trước nàng vô tình cứu được. Nàng từng là sát thủ của Thiên Cơ Sát, nhờ vào đao kiếm mà sống. Thiên Dao thương nàng bơ vơ không chỗ nương tựa, liền lưu lại bên cạnh mình.
Bên ngoài cửa phủ đại tướng quân, tiếng nhạc hỉ không ngừng, pháo nổ đì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-on-nhu-thien-ha-lam-sinh-le/1957525/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.