Nơi này là Kỹ viện lớn nhất thành Doanh Châu – Xuân Phong Lầu. Mà nữ tử này, là ca cơ đứng đầu trong lầu viện, Cẩm Sắt.
“Tỷ tỷ cứ nói đùa, nếu thích, A Dao tặng tỷ tỷ là được.” Thiên Dao cười một tiếng, đầu ngón tay như mây bay nước chảy gãy dây đàn.
Cẩm Sắt hùa theo cười, nhu mì quyến rũ, “Đó là di vật của mẫu thân muội, ta sao dám đoạt vật yêu thích của người khác.”
Thiên Dao khẽ cong khóe môi, lại không hề tiếp tục đề tài này.
“Thẩm tứ tiểu thư không ở trong phủ nghỉ ngơi cho tốt, chạy tới chỗ phong nguyệt này của ta, thế là thế nào?” Ánh mắt Cẩm Sắt đưa đẩy, phong tình vạn chủng, thật sự khiến cho nam nhân mê luyến.
“Nhiều ngày không gặp, Thiên Dao nhớ tỷ tỷ mà thôi.” Thiên Dao trả lời, thản nhiên như nước.
Cẩm Sắt cười ha ha, “Ta thấy muội là có dụng ý khác, thái tử điện hạ đang ở trong phòng bị Lam Hinh quyến rũ, muội muội là tới đây bắt gian sao?”
Thiên Dao lắc đầu cười nhạt, bắt gian? Nàng không có quyền hạn đó, cũng không có tâm tình làm vậy. Mục đích nàng tới đây, là cùng hắn…. từ hôn.
Cẩm Sắt đương nhiên không biết Thiên Dao đang nghĩ gì, tiếp tục cười trêu nói, “Ta thấy muội muội cũng không cần chuốc lấy phiền não làm gì, chỉ cần bỏ đi chiếc mặt nạ này của muội, lấy lại dung mạo khuynh thế, nam nhân trong thiên hạ này, chỉ sợ đều muốn quỳ gối dưới làn váy của muội.”
Bàn tay Thiên Dao theo bản năng đụng vào mặt nạ da người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-on-nhu-thien-ha-lam-sinh-le/1957537/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.