”Nương nương, Hương Quất cô nương là bị sợ quá độ dẫn đến cấp hỏa công tâm mê mới lâm vào hôn mê sau như hiện tại, thương tích trên mặt và toàn thân không quá nặng, chỉ là nếu muốn khôi phục dung mạo thì lại là một chuyện vô cùng khó khăn!”
Tôn thái y của thái y viện mang thần sắc nghiêm trọng trầm trọng nói.
Thanh Hạ mặc trên người y phục bằng gấm màu xanh nhạt lãnh mạc ngồi trong sảnh lớn trống trải của viện Lan Đình, nàng nhẹ gật đầu, giọng nói như có như có như không hiện ra vẻ mệt mỏi: “Tôn thái y vất vả rồi!”
”Thần nào có vất vả! Ngược lại thân thể Nương nương phải cần điều dưỡng tốt mới được!”
”Ta biết!”
Cao niên thái y khẽ thở một hơi thật dài đưa hòm thuốc trong tay cho vị đồ đệ đang đứng bên cạnh, sau khi cung kính quỳ xuống hành lễ với Thanh Hạ liền dứt khoát xoay người rời khỏi Lan Đình viện.
Bóng dáng già nua phản chiếu trên mặt đất trông có vẻ cô quạnh tiêu điều.
”Nương nương hiện tại cũng đã đến lúc nên đi nghỉ ngơi, người cả đêm qua thức trắng không ngủ, hôm nay lại bận rộn nguyên ngày!”
Một thiếu nữ tầm mười sáu mười bảy tuổi tiến lên trước đỡ lấy cánh tay Thanh Hạ, nhẹ nhàng khuyên bảo.
Thanh Hạ lắc đầu, trầm giọng hỏi: “Hương Quất đã tỉnh chưa?!”
”Đã Tỉnh! Tuy nhiên không lâu sau khi được Tôn thái y bôi thuốc thì tỷ ấy lại ngủ tiếp rồi!” Thiếu nữ thấp giọng đáp.
Nàng ta khẽ ngẫng đầu quan sát sắc mặt thâm trầm của Thanh Hạ một vài giây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-ta-den-tu-cuc-tinh-bao-quan-tinh-so-9/1157445/chuong-28-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.