“Cút ngay!"
Diệp Phàm liếc nhìn tên áo xanh một cái, lạnh lùng đuổi đi.
Rõ ràng đây chỉ là một tên lưu manh láo toét thường thấy.
Đối với một tên hạ lưu như thế, Diệp Phàm không có chút hứng thú giết chóc nào, chỉ muốn đuổi đi cho xong.
“Mẹ kiếp, thắng nhãi con kial Biết tao là ai không hả? Tao chính là Tang Cẩu, đại ca của phố Gia Tân này đấy!"
"Dám ở đây chơi trò bặm trợn với tao à, muốn đánh nhau hả?”
Nói xong, Tang Cấu nhặt từ đâu ra một chai bia uống dở rồi ném về phía Diệp Phàm.
"Muốn chết à!”
Thanh Ảnh quát lên một tiếng, đá bay Tang Cẩu ra ngoài.
Vất vả lắm bố mày mới có dịp hiếm hoi được ăn cơm với Quân chủ, thế mà mày dám đến quấy nhiễu à?
Nếu không phải Quân chủ chưa ra lệnh giết người, bố mày đã cho mày xuống dưới âm ty rồi.
Ầm!
Tang Cẩu bay ngược ra ngoài, đụng vỡ mấy cái bàn.
Còn chưa kịp ngồi dậy, gã đã phun ra một ngụm máu tươi.
Má nó? Dám làm loạn địa bàn của bố mày, còn dám động đến bố mày! Các anh em, cùng tiến lên, giết chết nó!"
Vẻ mặt của Tang Cẩu vô cùng dữ tợn, hô hào với mấy tên lưu manh khác xông vào tấn công.
Ngay lập tức, vài người từ quầy nướng gần đó đứng dậy, lao về phía Thanh Ảnh.
Mỗi người cầm chai bia trong tay, la hét âm ĩ.
Không có gì bất ngờ, vài giây sau, họ bị Thanh Ảnh đạp bay hết.
“Mẹ kiếp! Không ngờ lại rất lợi hại."
Tang Cẩu hốt hoảng chạy tránh xa mười mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-vo-dich/575663/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.