Suy cho cùng, tuy tu vi của Kim Vô Tình gần như. là đạt cảnh giới tông sư sơ cấp, nhưng công pháp tà môn hẳn ta tu luyện lại mạnh hơn các tông sư sơ cấp bình thường khác rất nhiều.
Long Ngạo Thiên ơi là Long Ngạo Thiên.
Mặc dù trước đây tôi và anh không xảy ra xung đột gì quá lớn, nhưng nếu anh dám mơ ước tranh Cửu Long nhà tôi thì.. Tôi cũng nên cho anh một bài học!
Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, sau đó anh hỏi: “Lúc đấu giá tranh Cửu Long ban nãy, giá cao nhất là bao nhiêu?"
“Sáu trăm triệu! Thôi Trương Minh là người cuối cùng và ra giá sáu trăm triệu!" Kim Vô Tình vội đáp.
Nhưng Kim Vô Tình lại đang tự hỏi thầm, rằng Diệp Phàm hỏi cái này để làm gì?
Diệp Phàm khẽ gật đầu.
“Vậy được rồi, Kim Vô Tình, lần này mày dùng sáu trăm triệu để đối lấy điều kiện tao không giết mày, sao hả?”
Kim Vô Tình khóc không ra nước mắt, mặt lộ rõ vẻ khó xử, trong đó có năm trăm triệu là không phải tiền của hắn ta mà là Long Ngạo Thiên đưa cho hắn ta để đấu giá.
“Sao? Mày không muốn à?” Nét mặt Diệp Phàm dần trở nên u ám, giọng lạnh tanh.
Kim Vô Tình run lên vì sợ hãi, hẳn ta như bình tĩnh, vội nói: “Muốn! Tôi muốn! Tất nhiên là tôi muốn! Chỉ có điều... Tôi chỉ có năm trăm triệu, đại nhân à, ngài...”
Diệp Phàm nở nụ cười tà ác.
Roẹt!
Diệp Phàm chặt đứt một cánh tay của Kim Vô Tình,
“Ha ha, một cái cánh tay trị giá một trăm triệu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-quan-vo-dich/692042/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.