Tuyết Lãng chở hai người tiến vào rừng sâu. Trong rừng, tiếng chim hót líu lo, nước suối róc rách, khắp nơi tràn ngập sắc xanh tươi mới của mùa xuân đang vội vã tràn về.
Tấm áo xanh biếc và làn khăn mỏng bay phất phơ trong gió, quyện chặt với chiếc áo bào đen viền vàng đầy uy nghiêm.
Gió rít bên tai, Giang Túy Miên thở dốc, hai tay nắm chặt dây cương không dám buông. Lưng nàng áp sát vào lồng ngực ấm áp phía sau, cảm nhận sự an toàn giữa lúc ngựa phi như bay.
Con ngựa dũng mãnh tựa tia chớp đen lao đi vun vút. Chỉ khi vào sâu trong cánh rừng, giữa thảm cây cỏ um tùm, nó mới từ từ dừng lại.
Lục Chiêu Hành ghì cương mạnh một cái rồi nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa.
Hắn bước đi chậm rãi, tay nắm dây cương dẫn đường. Tuyết Lãng ngoan ngoãn lạ thường, không phản kháng, chỉ bước theo từng nhịp chân chủ nhân, đưa người trên lưng ngựa tiến về phía trước.
Tim Giang Túy Miên vẫn đập liên hồi nhưng cuối cùng nàng đã dám mở mắt.
Trước mắt nàng hiện ra một thảo nguyên xanh rì, đầy mầm non mới nhú, khuất sâu trong khu rừng tận cùng phía nam của trường săn – một nơi hiếm người đặt chân tới.
Lục Chiêu Hành dắt ngựa lên bãi cỏ mềm mại, quay lại nhìn người ngồi trên lưng ngựa.
“Còn sợ không?”
Giang Túy Miên hít sâu một hơi, lồng ngực tràn ngập mùi thơm tươi mới của cỏ xanh. Không gian bao la bát ngát nơi đây khiến những uất ức tù túng thường ngày trong căn phòng bốn bức tường như tan biến.
Nàng nở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-thu-nham-nguoi-bi-ke-dien-doc-chiem/2471395/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.