"Ngao!" "Ngao ô!" "Chít chít!" "Meow!" "Gâu gâu!" Một khúc hợp tấu của nhiều động vật vang vọng trong tiệm sủng vật, đầu khúc từ Đại Bạch, Cục Bột Trắng, Mạt Lị sau là chó mèo trong tiệm cùng nhau khuynh tình diễn tấu, cấp cho mọi người ở đây nghe và nhìn được một màn thịnh yến "Xuất sắc tuyệt luân" mãn nhãn.
Lâm Hạ cũng là may mắn có thể ở hiện trường nghe, đối với buổi biểu diễn này, Lâm Hạ sẽ có cái gì cảm thụ đây?
"Tôi muốn điên rồi......" Lâm Hạ che lại lỗ tai rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
Anh đi nhanh tiến lên nhắc hai hổ như hai quả cầu nhung đang điên cuồng kêu ném đến trên sô pha, mỗi tên cho một cái xương đồ chơi để gặm, sau đó đến chỗ Vương Gia Minh tắt đi di động, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, cứu vớt lỗ tai mọi người.
Âm thanh ca hát hoàn toàn tắt lịm, chúng ( hổ / chó / mèo) bị hành động khí phách của Lâm Hạ dọa đến, tức khắc dừng kêu, không dám phát ra một chút thanh âm.
Chúng nó biểu tình như là trộm làm chuyện xấu bị tóm được vậy, vẻ mặt hoảng sợ cùng khiếp sợ.
"Xin lỗi." Lâm Hạ bởi vì âm nhạc quá kích thích não nên tắt đi, đành hướng Vương Gia Minh xin lỗi.
"Không có việc gì......!Tôi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy!"
Vương Gia Minh ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, các con vật biến thành như vậy, cùng hắn thoát không khỏi quan hệ.
"Tôi cũng không biết sao lại thế này, có lẽ cậu hát rất có sức cuốn hút đi." Không thể phủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-tu-sung-vat-diem/1961985/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.