"Ngao ô......" Ngủ một giấc ngủ trưa đầy mĩ mãn rốt cuộc Cục Bột Trắng cũng tỉnh lại, xoay thân liền thấy được ba ba Lâm Hạ thân ái của nhóc.
Đôi mắt Lâm Hạ nhắm chặt ngủ đến nặng nề, Cục Bột Trắng tỉnh anh cũng không phản ứng, thoạt nhìn có chút mệt.
"Ngao ô......" Ba ba thật là đẹp mắt......!Cục Bột Trắng nghiêng thân mình thưởng thức dung nhan Lâm Hạ khi ngủ, lông mi Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng giống nhau, đều là vừa dài vừa cong, đôi mắt thoạt nhìn to tròn lại có thần.
Cái mũi Lâm Hạ thon cao, cái miệng nho nhỏ hồng hồng, diễm lệ như là khỉ ăn ớt cay.
Lâm Hạ cổ trắng nõn tinh tế, trên đó còn có dấu vết hồng hồng.
Ồ? Ba ba lại bị muỗi cắn!
Cục Bột Trắng bò dậy, trộm hôn Lâm Hạ, sau đó bay nhanh xuống giường chạy đi, chạy ra khỏi phòng nghỉ sau đó dựa vào tường che mặt.
"Ngao ô!" An An trộm thơm ba ba!
"An An trộm thơm ai?" Đường Ân Lãng chuyển qua ghế dựa, sâu kín hỏi.
"Ngao ô!" An An bị phát hiện! Đôi mắt bị móng vuốt che lại khẽ dịch ra trừng lớn, ngơ ngác mà nhìn Đường Ân Lãng.
"Lại đây, cha mang con đi ăn." Đường Ân Lãng ăn no Lâm Hạ mỹ vị, tâm tình rất tốt, khóe miệng vẫn luôn cong lên.
"Ngao ô!" Cha thật tốt! Vừa nghe đến được đi ăn, Cục Bột Trắng lập tức hướng phía Đường Ân Lãng chạy tới.
Một cái nhảy lên, Cục Bột Trắng liền rơi vào trong lòng Đường Ân Lãng.
"Đi thôi." Đường Ân Lãng lấy thẻ cơm, ôm Cục Bột Trắng đi nhà ăn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-tu-sung-vat-diem/1962160/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.