Sau bữa trưa, tất cả mọi người đều quay về lều để nghỉ ngơi và lấy lại sức cho hoạt động đốt lửa trại vào buổi tối. Tú Nhi ngồi trong chiếc lều lớn, bên cạnh là An Nhiên đang đeo tai nghe và ngủ thiếp đi. Vì chuyện xảy ra lúc sáng, nên Thụy Du hiện tại vẫn chưa thể quay về lều của mình nên vị trí bên cạnh Tú Nhi vẫn còn trống.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tú Nhi theo thói quen kiểm tra lại túi quần của mình. Cảm giác trống trải khiến tim Tú Nhi đập rớt một nhịp, sợi dây chuyền Nhất Thiên tặng cho cô đã hoàn toàn biến mất. Tú Nhi bắt đầu lo lắng, cô ngồi bật dậy và bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, từ balo đến các ngóc ngách trong lều, sợ rằng mình đã bất cẩn đánh rơi ở đâu đó. Thế nhưng kết quả vẫn là con số 0 tròn trĩnh. Tú Nhi nhớ lại lúc dọn phòng ở biệt thự buổi sáng, cô chắc chằn rằng mình đã mang theo nó trước khi rời đi nhưng vì sợ người ngoài lẫn Nhất Thiên nhìn thấy nên cô liền cất vào túi thay vì đeo trên người như bình thường. Thế nhưng cuối cùng lại bị mất.
Tú Nhi thất thần ngồi bệt xuống mặt đất, cô cảm thấy sống mũi mình đã bắt đầu cay cay, rất muốn khóc. Sợi dây chuyền đó có ý nghĩ rất lớn với cô, nó như một kỉ vật duy nhất còn sót lại sau mối quan hệ của cô và Nhất Thiên, cô không muốn đánh mất nó. Với cuộc sống hiện tại của Tú Nhi, cô không đặc biệt quý trọng một món đồ nào, trừ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-ve-anh-bang-tat-ca-sinh-mang-cua-em/1493892/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.