Tôi bừng tỉnh, vội vàng lùi lại mấy bước, cảm ơn anh:
“Cảm ơn anh Thuật.”
“Chỉ vậy thôi à?”
Anh lười biếng tựa vào bàn bi-a.
Thần kinh tôi lại căng lên, chút cảm giác an tâm lúc nãy tan biến sạch.
Vừa thoát khỏi hang sói, giờ lại rơi vào miệng cọp.
Đầu óc tôi chẳng nghĩ được gì, mãi mới lắp bắp hỏi:
“Vậy… anh muốn gì?”
Nghe vậy, Thẩm Thuật bật cười, không nói gì, tay lại đưa thẳng đến cổ áo đồng phục của tôi.
Tôi theo phản xạ đưa tay che lại, anh lại cau mày:
“Biết che, mà không biết cài cúc à?”
Phản ứng xong, mặt tôi đỏ bừng, cúi đầu lặng lẽ cài lại cúc áo.
Thẩm Thuật cầm lấy gậy bi-a:
“Tôi không muốn đánh nữa, nhưng lại muốn quả bóng cuối cùng vào lỗ. Em nói xem làm sao đây?”
Còn làm sao được nữa, câu đã đưa đến miệng rồi, bọn lưu manh kiểu này toàn thích ra yêu cầu vô lý.
Tôi nhìn chằm chằm vào quả bóng đen trên bàn, cắn răng:
“Để em.”
Tôi nhận lấy cây gậy, bắt chước dáng anh cúi người xuống, gậy ma sát vào khe tay không ngừng.
Tôi đổ mồ hôi như tắm.
Không biết bao lâu sau, một bóng đen phủ xuống.
Bàn tay Thẩm Thuật đặt lên tay tôi, đẩy nhẹ về phía trước — bi trắng va vào bi đen, vào lỗ.
“Lề mề.”
Anh đút tay vào túi quần.
Tôi sững sờ nhìn anh, phát hiện tai anh đỏ bừng. Tôi dè dặt hỏi:
“Anh Thuật… còn dặn dò gì không?”
“Thích nghe người ta sai bảo thế cơ à?”
“Vậy… em về nhé?”
“Hay là ở lại qua đêm luôn?”
Tôi cúi người chào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-ve-em-la-viec-cua-anh/2508690/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.