“Ghen tị sao?”
Long Hạo Thiên đi đến trước mặt nàng, khóe môi mang theo ý cười nồng đậm.
“Dạ, thần thiếp ghen tị, nên cố ý đến quấy rầy chuyện tốt của Vương.”
Vân Yên nói tiếp theo câu nói của hắn, thật không biết hắn từ nơi nào nhìn ra chính mình là ghen tị.
Tuy rằng lòng của nàng cũng có chút mất tự nhiên nhưng tuyệt đối không phải là ghen.
“Quấy rầy cũng không sao, không phải ngươi đã đến tận đây sao?”
Long Hạo Thiên ngả ngớn nhìn nàng, lấy tay nâng cằm của nàng lên.
“Thần thiếp là có chuyện mới đến tìm Vương.”
Vân Yên hơi né tránh hắn một chút, từ lúc nào thì hắn càng ngày càng trở nên lỗ mảng? Cùng với dáng vẻ lãnh khốc vô tình trước kia thật sự rất khác biệt, giống như hai người khác nhau.
“Nói đi.”
Sắc mặt Long Hạo Thiên nháy mắt trở lại bình thường, đã biết nàng sẽ không vô duyên vô cớ tới nơi này, không cần nghĩ cũng biết là vì ai.
Vân Yên hít một hơi thật sâu, mới ngẩng đầu nhìn hắn: “Thần thiếp muốn xin Vương thả cho cha ta và mọi người ra khỏi thành.”
Nàng tuyệt đối tin tưởng hắn biết cha và mọi người còn ở trong thành.
“Thả bọn họ ra khỏi thành? Ngươi khẳng định chứ? Không hối hận?”
Sắc mặt Long Hạo Thiên thật sự nghiêm túc nhìn nàng.
Hắn nói vậy là có ý gì? Vân Yên ngơ ngẩn một chút mới nói: “Ta đương nhiên khẳng định.”
Nàng chỉ hy vọng cha cùng ca ca và mọi người trở lại Vân triều, tại sao lại hối hận ?
“Ngây thơ.”
Long Hạo Thiên không cười nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-vuong-liet-phi/2221356/quyen-4-chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.