Vân Yên mang theo Tiểu Thanh vừa đi đến cửa cung đã bị thị vệ canh giữ ở đó ngăn cản : “Thực xin lỗi ! Vương đã căn dặn, nương nương không được phép xuất cung.”
“Ta đã biết.”
Vân Yên ngẩn người ra, sau đó nói. Thì ra, hắn đã sớm biết mình muốn làm gì, nàng nháy mắt với Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh lập tức hiểu, nói ngay : “Nương nương hồi cung nghỉ ngơi ! Nô tì thay người đi mua bánh quy xốp người thích.”
“Được! Ngươi đi nhanh về nhanh.”
Vân Yên phân phó.
Các nàng làm chủ tớ nhiều năm như vậy, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể phối hợp ăn ý.
“Nô tì tuân mệnh !”
Tiểu Thanh đi một mình ra khỏi cung, thị vệ cũng không ngăn cản, bởi Vương chỉ căn dặn bọn họ không cho nương nương xuất cung.
Vân Yên thong thả cất bước trở về.
Đột nhiên, một cung nữ đi từ hướng ngược lại bưng chậu nước lập tức va vào nàng.
Nước theo đó rót từ trên đầu nàng xuống.
“Nương nương tha mạng! Nô tì không phải cố ý.”
Cung nữ hoảng sợ quỳ xuống, dập đầu xin tha thứ, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Vân Yên vốn muốn trách cứ nàng vài câu nhưng nhìn dáng vẻ nàng sợ hãi như vậy, cũng không nhẫn tâm.
Huống chi, là nàng vô tình va vào mình, liền ra lệnh: “Đứng lên đi ! Lần sau cẩn thận một chút !”
Cái gì? Nương nương cho mình đứng lên, không trừng phạt mình sao? Cung nữ ngơ ngác quỳ tại chỗ nhìn nàng, tất nhiên không tin nàng lại rộng lượng như vậy mà buông tha cho mình.
Cho dù không trừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-vuong-liet-phi/2221364/quyen-4-chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.