“Không vừa ý sao?”
Hắc Ưng nhìn ánh mắt nàng rũ xuống, đột nhiên hỏi.
Vừa rồi rõ ràng ánh mắt nàng còn phát sáng.
Vân Yên lúc này mới phát giác mình đang gắt gao tựa vào ngực hắn, có chút không tự nhiên, vội giãy dụa: “Ngươi đưa ta xuống đi.”
Nàng cũng không muốn Long Hạo Thiên nhìn thấy, lại càng không có thói quen tiếp xúc thân mật như vậy với một nam nhân.
“Ngươi không phải muốn xem hay sao? Vì sao phải xuống? Ngươi sợ à?”
Hắc Ưng nhìn chằm chằm nàng.
“Không phải sợ, là… chúng ta cô nam quả nữ ở cùng một chỗ như vậy sẽ khiến người ta hiểu lầm.”
Vân Yên nói, dù sao nàng cũng coi như là một phụ nữ đã có chồng.
“Hiểu lầm?”
Hắc Ưng cười, tay giúp nàng vén mái tóc bị vướng vào nhánh cây, cúi đầu nói bên tai nàng: “Đã bị hiểu lầm rồi còn để ý chuyện này sao? Huống chi đó cũng không phải tội danh của ta, nhưng nếu hắn muốn định tội, ta sẽ khiến nó trở thành sự thật.”
“Ngươi muốn làm gì?”
Vân Yên khẩn trương nhìn hắn, ánh mắt tà ác của hắn thật giống Long Hạo Thiên, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
“Ngươi nói xem.”
Mặt Hắc Ưng cố tình ghé sát mặt nàng, tay ôm siết eo của nàng.
“Ngươi đã cứu ta một mạng, vì ta mà suýt chút nữa đã bị hắn hành hạ đến chết.
Ngươi nói xem, phần ân tình này ta có phải nên báo đáp?”
“Không cần, ta không phải muốn cứu ngươi, chỉ là trong lúc vô tình cứu ngươi mà thôi.
Cái còi kia ta đã trả lại cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-vuong-liet-phi/2221620/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.