Thái y bắt mạch đã lâu mới buông tay nàng ra, đứng lên chắp tay hành lễ bẩm báo:“Vương, tình trạng nương nương không được tốt lắm.”
Tử Liên đứng bên cạnh sắc mặt liền khẩn trương, nhìn thấy nương nương hôn mê không khỏi lo lắng.
“Tình trạng như thế nào?”
Long Hạo Thiên bình tĩnh hỏi.
“Dường như nương nương từ nhỏ thân thể đã không tốt, mấy năm nay vẫn dựa vào thuốc để duy trì sinh mệnh.
Giờ qua một đêm sốt cao khiến bệnh cũ tái phát, thần chỉ có thể cố gắng hết sức đẩy lui cơn sốt.”
Thái y cẩn thận trả lời.
Long Hạo Thiên ngẩn người, hắn thật không ngờ sự việc nghiêm trọng đến vậy, lập tức hạ lệnh: “Bất kể dùng biện pháp gì, nhất định phải cứu sống nàng.”
“Thần tuân chỉ.”
Thái y toát mồ hôi lạnh, ông cũng không chắc chắn có thể cứu sống nương nương hay không, chỉ có thể dốc toàn lực, tất cả dựa vào thiên mệnh.
Lập tức kê đơn thuốc đưa cho Tử Liên: “Đến Thái y viện bốc thuốc.”
“Vâng.”
Nàng vội vàng cầm đơn thuốc đi lấy, sau đó sắc thuốc đút cho nương nương, cầu nguyện cho nương nương sớm tỉnh lại.
Hai ngày sau.
“Thái y, thế nào rồi? Vì sao nương nương vẫn chưa hạ sốt?”
Tử Liên ở một bên nhìn ông bắt mạch cho nương nương, lo lắng hỏi.
Đã uống thuốc một ngày tại sao vẫn chưa có khởi sắc?
“Thân thể nương nương rất suy yếu, thuốc này không có tác dụng, để ta dùng thêm thuốc thử xem sao.”
Thái y cũng lo lắng nói.
Ông thật sự không nắm chắc, bản thân chưa từng gặp qua căn bệnh như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bao-vuong-liet-phi/2221663/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.