Lâm Lệ kéo chăn nhẹ nhàng đắp lên cho thằng bé, quay đầu liếc nhìn Chu Hàn đứng ở một bên, không nói thêm gì, trong ánh mắt nhiều nhất cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Từ trên giường đứng dậy, chỉ nhẹ nói một câu, "Đi ra ngoài đi."
Chu Hàn đưa tay kéo cô qua, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, hạ giọng hỏi: “Tức giận?”
Lâm Lệ lắc đầu, nhưng không có lên tiếng.
Đang lúc cô không nói lời nào, Chu Hàn cho là cô vẫn còn đang tức giận, tưởng là thật liền nói: “Nếu tức giận thì cứ mắng anh đi.” Anh biết tình cảm của cô đối với Tiểu Bân, cũng hiểu bởi vì đã mất đi một đứa bé, tình cảm cô dành cho Tiểu Bân cũng tuyệt đối không đơn giản là yêu quý và đồng cảm bình thường.
Nghe vậy, Lâm Lệ không nhịn được cười khẽ lên tiếng, nhìn anh nói: “Mẹ cũng đã mắng anh, em mắng anh nữa, thì anh không phải quá đáng thương đi.” Vừa ăn cơm xong, anh đã bị mẹ gọi vào trong phòng, không cần đoán, cô cũng biết bọn họ nói những chuyện gì với nhau cũng nói về những thứ gì.
Chu Hàn cũng cười, đưa tay sờ sờ mặt của cô, nói "Em biết rồi."
Lâm Lệ kéo tay anh xuống, khẽ thở dài, nghiêng người nhích lại gần trong lồng ngực anh, nói “Chỉ là sau này không được hung dữ với con như vậy nữa, thằng bé rất yếu đuối.”
Chu Hàn siết chặt hai tay, cúi đầu hôn lên trán cô, gật đầu, lên tiếng nói “Được, tất cả nghe theo em.”
Khóe miệng Lâm Lệ cong lên thành nụ cười nhàn nhạt, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-ai-thanh-hon/268714/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.