Chu Hàn không biết mình có thể làm cái gì, chỉ có thể ôm cô vào lòng như thế, cho đến vừa rồi, anh mới nhớ lại lời An Nhiên nói trước đây rằng hồi trước tại ngày tổ chức đám cưới chồng cô bỏ lại cô ở lễ đường chạy ra ngoài, hơn nữa cũng vào ngày hôm đó, cô bị chồng đẩy một cái mà ngã xuống mặt đất, mất đi đứa con.
Anh không có kinh nghiệm an ủi người khác thế nào, nhìn cô thế này cũng hoàn toàn không biết nên nói cái gì, lúc này cũng chẳng buồn so đo cái tát vừa rồi của cô, chỉ có thể ngồi xuống giơ tay lên, vụng về vỗ vỗ lưng cô, từng cái từng cái một.
Thang máy đinh một tiếng, bác sĩ trực đam đi từ bên trong ra, thấy hai người bên ngoài, không khỏi sửng sốt, tiếng lên định hỏi cái gì, thấy dấu vết cái tát trên mặt Chu Hàn thì lại sửng sốt, cuối cùng nhìn bọn họ với vẻ mặt quái dị, nhìn bọn họ một cái rồi rời đi.
Cũng không biết ôm cô như vậy bao lâu, cho đến khi tiếng trong trong ngực từ từ lắng xuống, lại cúi đầu, thấy cô thế mà lại ngủ thiếp đi trong lòng anh, trên khóe mắt còn vương nước mắt.
Ôm ngang thắt lưng cô, quay trở lại phòng bệnh, đứa trẻ trong phòng bệnh hình như còn chưa tỉnh lại, đang nằm ngủ ngon lành trên giường, nhẹ nhàng đặt Lâm Lệ lên ghế sô pha, lấy máy tính của mình ra bỏ lên trên cái bàn con, lấy áo khoác của mình khoác lên cho cô.
Đợi làm xong tất cả, một lần nữa mở cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-ai-thanh-hon/449613/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.