Dường như trở về quá khứ, Cảnh Diễn không tự chủ đã bước đến gần Tần Trăn, nhưng rất nhanh anh lại khắc chế mình, anh có thể giúp cô, lại không thể đồng tình với cô, cô phải dựa vào chính mình lần nữa đứng lên, cũng như bác sĩ Lục nói, một khi cô đã ỷ lại vào người khác, thì vĩnh viễn không thể hồi phục được .
Vì vậy anh nắm chặt tay, mặt không thay đổi hỏi: "Đạt Đạt, nói với anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, được chứ?"
Nhưng Tần Trăn hết sức kháng cự mà lắc lắc đầu, cứ khóc mãi, giống như mình là một con thú nhỏ bị người vô tình vứt bỏ, đáng thương đến đau lòng người.
Sắc mặt Cảnh Diễn càng thêm tối tăm rồi, mang theo đè nén tức giận, người ngoài nói anh lật tay làm mây úp tay làm mưa cơ hồ không có gì làm không được, nhưng vào giờ khắc này anh lại phát hiện mình cái gì cũng không làm được, chỉ có trầm mặc ở cùng cô, cho đến khi cô khóc mệt chầm chậm chìm vào giấc ngủ.
Gương mặt lạnh lùng của anh ngày càng nhíu chặt, giống như quá khứ xuyên thấu khi6ng gian hiện lên trước mặt.
Ban đầu mẹ anh cũng không biết cha có người phụ nữ khác, nhưng thỉnh thoảng lúc dẫn anh ra ngoài sẽ hay gặp phải một cô gái giống như búp bê, mặc dù cha bảo anh phải chăm sóc cô ấy giống như em gái mình, nhưng anh vốn không phải người nhiệt tình, lúc đầu cũng không muốn chú ý đến, cô lại vẫn kiên nhẫn rủ anh cùng nhau chơi đùa, có được đồ gì tốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-chap-tat-ca/1942075/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.