Chương 39:
Thực sự tâm trạng cô hoảng loạn nhưng không hiểu tại sao khi ôm nàng lại thấy yên bình vô cùng. Cô nhớ rõ bản thân đêm qua đã "điên" như thế nào, sợ hãi ra sao và cái cảm giác đó vẫn hiện hữu trong tâm trí cô đến bây giờ.
Mông lung giữa mơ tưởng và hiện thực, cuối cùng hai thứ đó đan xen tạo thành một cảm giác sợ hãi đến đỉnh điểm.
Nàng chậm rãi vòng tay sau eo cô, ôm nhẹ.
Lúc này tâm tình cô hoàn toàn tốt hơn quá nhiều. Chỉ mong mãi mãi giữ được cảm giác bình an này mà thôi.
- Chị đi gọi bác sĩ nhé!
Ôm cũng khá lâu rồi, thấy cô không đáp lại nàng ngầm định là cô đồng ý nhưng cái ôm của cô vẫn vương tiếc nuối, không muốn rời xa.
- Ji-soo, phải kiểm tra!
Giọng hơi nghiêm khắc, cô cố ôm mạnh mấy giây rồi ngoan ngoãn buông nàng ra.
- Tôi biết rồi!
- Ngoan lắm!
Nàng nhéo mũi cô rồi thẳng lưng rời đi.
- Ngoan vậy chị có thưởng gì không?
Cái giọng ranh ma kia không thể khiến nàng không giật mình mà xoay người lại. Nhận thấy ý gian ta trong đôi mắt cô, bao nhiêu thương xót trước đó liền như muốn tan biến hết.
- ĐỪNG CÓ HÒNG!
Bực mình bước nhanh ra ngoài.
Cô vẫn giữ ý cười cho đến khi cánh cửa kia khép lại.
Giờ cô mới dám lộ vẻ mệt mỏi.
Ngã ngửa xuống gối, cô di di thái dương. Tách khỏi cái ôm bình yên của nàng cũng như quay trở lại khoảng tối trong tim. Cô lại bắt đầu nghe thấy những âm thanh trách cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-chap-yeu-dien-cuong/2376469/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.