Nó tỉnh dậy. Nó đang ở trong phòng nó. Nó đưa tay lên nhìn điện thoại: đã hơn 8h sáng. Nó cố nhớ chuyện gì đã xảy ra hôm qua, nhưng ngoài chuyện nó thi uống rượu với anh chàng kia nó chẳng còn nhớ gì nữa.
“Cốc cốc” Có tiếng gõ cửa
- Ai đó vào đi!
Mẹ nó mở cửa bước vào, trên tay bê một cái khay nhỏ, 1 ly nước chanh giải rượu.
- Con gái uống nước chanh giải rượu đi con. Hôm qua sao con uống rượu kinh thế. Bắt thiếu gia nhà bên kia cõng về đến nhà.
Cô há hốc mồm:
- Có chuyện đó sao?
- Con không nhớ à? Ừm mà cũng đúng thôi hôm qua con say xỉn không biết trời đất là gì luôn mà...
“Trời ơi mất hình tượng quá!” Nó nghĩ thầm.
- Thôi uống nước đi rồi nghỉ ngơi!- Mẹ nó nói
Nó cầm cái ly tu cái ực một hơi hết sạch. Rồi lại lăn quay ra ngủ tiếp.
“Tít... tít... tít...” Chuông điện thoại vang lên
Nó mệt mỏi ngồi dậy, lấy từ trong chiếc túi xách chiếc phone yêu quý.
“A lô.”
“Khăn tay.”
“Khăn gì? Khăn nào? Nói chuyện cộc lốc thế có thánh mới hiểu.”
“Khăn tay hôm qua tôi cho cô mượn.”
“Mà có chi không?”
“Trả cho tôi.”
“Điên à tôi trả rồi.”
“Kiểm tra lại đi.”
“Bà nói là bà đã... À không. Tôi nói là tôi đã trả rồi mà sao dai nhách thế?”
“Kiểm tra lại đi rồi hẵng nói.”
Nó khó chịu lục lọi hết trong túi xách. Đã nói là không có mà vẫn cứ lì... Chợt nó nhìn thấy một chiếc khăn tay trắng quen thuộc-là của anh ta. Nó nói vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-dac-di-phai-lam-tieu-thu/2260328/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.