Khách sạn Tasunneda...
2 ngày sau...
- Tôi đi ra ngoài có việc nhé!- Nó xỏ chân vào đôi giày cao gót, nói
- Đi đâu?- Anh đặt quyển sách khoa học viễn tưởng xuống bàn
- Chị Uyên Hy hẹn tôi đi ăn!
- Tối rồi bộ cô định đi một mình à?
- Lo lắng cho tôi ghê ta!
- Tầm phàm. Tôi chỉ sợ lúc về nhỡ cô gặp chuyện gì thì tôi sẽ bị ba mẹ mắng thôi.
- Tôi không phải oắt con hay nhóc tì nên tôi tự đi được! Cứ yên tâm!
- Đi thì đi nhưng trước 11h phải về đó!
- Anh là mẹ của tôi hay sao mà cứ làm ra cái vẻ... mình là người lớn không bằng!- Nó bĩu môi- Chết cha, tôi đi đây muộn rồi!
Nó chạy xuống tầng 1, tiếng giày gõ lộp cộp trên hành lang mỗi lúc một nhỏ dần...
Nó tung tăng chạy ra lề đường bắt một cái taxi đi cho tiện. Nó cũng đâu ngu đến nỗi mài guốc cuốc bộ đến cái nhà hàng xa xôi đó chứ. À mà tên nhà hàng là gì nhỉ? Chết mất nó quên cha rồi. Mà nó cũng đâu nói được tiếng Hàn, dù có bắt được taxi rồi mà không thể làm cho họ hiểu mình muốn đi đâu thì cũng bằng không.
Nó ngồi trên chiếc ghế cạnh gốc cây trên vỉa hè. Hay là bảo anh ta chở mình? Không được, ban nãy chẳng phải nó đã tự tin tuyên bố “Tôi không phải oắt con hay nhóc tì nên tôi tự đi được! Cứ yên tâm!” sao? Nếu làm như vậy chẳng khác nào làm mất đi sĩ diện của mình, anh ta sẽ thừa cơ hội mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-dac-di-phai-lam-tieu-thu/2260356/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.