“Nghĩa, cậu đã tìm thấy cô ấy chưa?” Anh lo lắng gọi điện cho Nghĩa
“Chưa. Tôi linh cảm có chuyện không hay rồi!”
“Tôi cũng vậy. Trong thời gian ngắn như vậy làm sao cô ấy có thể chạy xa như vậy!”
“Nhưng bây giờ chúng ta phải tìm ở đâu? Hay ta báo cảnh sát lớp trưởng bị mất tích?”
“Không được đâu. Cô ấy chỉ vừa biến mất cách đây không lâu, họ sẽ không huy động tìm kiếm đâu!”
“Giờ phải làm sao?”
“Cậu và tôi liên lạc với mấy đứa bạn coi thử!”
---------------
- Tôi tiễn cô đến thế giới bên kia… Hahaha!
- Bạch… Bạch Tuyết… Cô… cô…
- DỪNG LẠI!!!
Cô và nó đều bị tiếng nói kia làm giật mình. Hai cặp mắt hướng về phía cửa chính, nơi vị cứu tinh của nó đang đứng. Nó vui mừng đến suýt phát khóc.
Khoan đã! Sao mẹ của anh Phong lại ở đây?
Nó lắp bắp:
- Mẹ… mẹ…
Bà phớt lờ lời nói của nó, tiến lại phía cô đang đứng sững người.
- Bà… sao bà lại đến đây?- Cô không thể nói trôi chảy. Không lẽ bà ta đã nghe hết mọi chuyện rồi
- Tôi thật không ngờ con người của cô đấy, Bạch Tuyết!
- Bà… bà đã biết chuyện đó rồi sao?
- Tuy tôi không hiểu tại sao cô bé này lại thay thế cô nhưng tôi nói cho cô biết. Tôi không bao giờ chấp nhận một đứa con dâu lỗ mãng, mưu mô độc đoán như cô. Tôi nói rồi, tôi chỉ chấp nhận cô bé này, dù cô bé không phải là tiểu thư tập đoàn Hoàng gia. Ban đầu, chồng tôi báo tin cho tôi, tôi cứ ngỡ là con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-dac-di-phai-lam-tieu-thu/2260416/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.