Nghe mấy vị phụ huynh kia trò chuyện, Cổ Dục cảm thấy có chút lúng. Nếu hồi nãy cái ông anh kia hỏi thăm hắn, mà hắn thật sự trả lời thì hắn thấy mình đúng là đang khoe khoang. Nhưng giờ hắn mà trả lời thì lại có cảm giác như mình đang biến thành đứa não tàn thích phá của vậy.
Nhưng mà rất nhanh sau đó Lý Vân Vân đã thu dọn đồ xong rồi đến tìm Cổ Dục.
"Mọi người cứ trò chuyện tiếp đi, tôi phải mang đồ cất lên xe đã." Nhìn thấy Lý Vân Vân đứng ở cửa, lúc này Cổ Dục mang đồ của Cổ Tú Tú đứng dậy cùng bọn họ nói một câu rồi cùng Lý Vân Vân rời đi. Mà những người khác thấy họ rời đi cũng chợt nhớ ra mình đến đây để thu dọn đồ chứ không phải để tám chuyện, cho nên họ cũng cầm đồ rời đi theo.
Thế nhưng lúc bọn họ đi xuống còn cố tình nhìn qua chiếc xe đang đậu kế bên chiếc xe buýt nhỏ kia. Bọn họ quả thật tò mò không biết người nào mà lại bỏ ra mấy triệu tệ ra mua cái xe này, đến cùng là người này như thế nào.
Nhưng mà lúc bọn hắn thấy Cổ Dục và Lý Vân Vân đem đồ bỏ vào cốp xe thì cả bọn đều ngẩn cả người. Ui là trời! Vậy mà nãy giờ bọn họ nói bậy nói bạ trước mặt chính chủ.
Sau đó nhóm nữ phụ huynh kia đều cảm thấy xấu hổ, mà trong lòng người đàn ông hồi nãy không khỏi cảm thái một câu: "Quá trâu!"
Nói thật thì nhìn bề ngoài Cổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-dau-tu-mot-cai-gieng-bien-di/1986911/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.