Ánh sáng mờ ảo, không gian ẩm ướt.
Không thể thấy mặt trời, không khí âm trầm đáng sợ!
Vân Phàm chậm rãi mở mắt ra, khó nhọc đứng dậy, xương cốt trên người đau nhức, suýt nữa thì tiếp tục ngất đi.
"Thì ra mình còn sống. . ."
Không biết hôn mê bao lâu, Vân Phàm cảm giác mình trải qua một giấc mộng dài.
Trong mộng hắn vẫn chưa rời khỏi thôn trang nho nhỏ, chưa thức tỉnh thiên phú, hắn chỉ là một người dân nơi sơn dã, dựa vào nghề mộc cùng săn thú mà sinh sống, thỉnh thoảng cũng làm việc trong thôn, sống thật tiêu dao tự tại, đơn giản mà vui vẻ.
Nhiều năm sau đó, muội muội dần dần trưởng thành, gả cho một thầy thuốc thành thực thiện lương, mà hắn vẫn sống một mình, mỗi ngày nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, nhìn xuân đi thu tới . . .
Lại nhiều năm trôi qua, muội muội con cháu song toàn, cuộc sống viên mãn, hắn cũng dần dần già đi.
Sinh mệnh chính là như thế một đời nối tiếp một đời, vòng đi vòng lại.
Huyết mạch chính là như thế một thế truyền thừa cho một thế, tuần hoàn không dứt.
Bỗng nhiên, trong mắt Vân Phàm chảy ra nước mắt.
Cảnh trong mơ thủy chung là cảnh trong mơ, càng tốt đẹp, càng sợ hãi.
Những ký ức đẹp đẽ này, chỉ cần một điểm, đã đủ để ghi khắc một đời.
. . .
"Các hạ tỉnh rồi sao? !"
Một thanh âm lạnh như băng vang lên bên tai của Vân Phàm, làm cho hắn cảm thấy mát mẻ trong lòng.
Có người ư! ? Dưới lôi uyên vẫn còn có người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-diet-thanh-linh/68859/quyen-4-chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.