Thiên địa mờ mờ ảo ảo, áp ức càng thêm trầm trọng.
Lúc này, Hoắc Thiên Hùng cùng Diêm Địch mấy người như lâm đại địch, cảnh giác nhìn về phía trước, mồ hôi chảy như suối ở hai bên thái dương.
Mà phía trước của bọn hắn, chính là đám người của Thánh Địa do Khương Thừa Tổ cầm đầu.
Thấp thỏm, lo âu, sợ hãi, hối hận... đủ loại tâm tình phức tạp dâng lên trong lòng của đám võ giả này, nếu sớm biết như vậy, còn không bằng lúc trước đồng hành với Vân Phàm.
"Ha ha, chư vị tông sư khỏe chứ, không ngờ chúng ta lại gặp mặt nhanh như thế?"
Khương Thừa Tổ tiến lên một bước, ánh mắt đạm mạc nhìn Hoắc Thiên Hùng đám người: "Các ngươi không phải đi cùng tiểu tử họ Vân kia sao? Làm sao lại quay lại thế? Chẳng lẽ là bị đuổi ra sao? Hay là không chịu nổi ước thúc? Chuyện này không thể đâu, tiểu tử kia vốn ngốc nghếch, không giống một kẻ khắc bạc đâu."
Mặc dù trong lòng cừu hận, nhưng Khương Thừa Tổ cũng không phủ nhận nhân phẩm và tính cách của Vân Phàm.
Hoắc Thiên Hùng cùng Diêm Địch sắc mặt cực kỳ khó coi, không biết nên trả lời thế nào cho phải, mà những võ giả còn lại thì cúi thấp đầu, gương mặt càng thêm xấu hổ.
"Không tín nhiệm ư? Thật sự để cho nỗ lực của Vân Phàm tiểu tử kia lãng phí rồi!"
Khương Thừa Tổ tựa như nhìn thấu tâm can của Hoắc Thiên Hùng đám người, tiếc hận lắc đầu: "Nghe nói hắn vì tranh đoạt số mệnh cho võ đạo mà trả một cái giá không nhỏ, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-diet-thanh-linh/68875/quyen-4-chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.