🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vương Lệ không nhớ đã bao lâu rồi không ai nhắc đến chuyện này.

Rõ ràng Triệu Huyền không để ý đến tình cảm hay tình thế của người khác. Cô hỏi thẳng những gì liên quan đến vụ án mà không quan tâm đến cảm xúc của Vương Lệ.

“Tất cả là lỗi của tôi, tất cả... Tôi có lỗi với Bạch Lộ.” Vương Lệ ôm mặt, dường như không còn mặt mũi nào khi phải đối mặt với chuyện này.

Cô ta cảm thấy hổ thẹn khi phải đối diện với Chu Bạch Lộ.

Mười năm trước, con gái của Chu Học Nghĩa và Vương Lệ, Chu Bạch Lộ, lúc chơi đùa ở ven sông đã trượt chân ngã xuống nước. Hôm đó là buổi dã ngoại mùa thu của nhà trẻ. Vào giữa trưa cuối tháng 9, thời tiết vẫn còn nóng nực. Lợi dụng lúc giáo viên không chú ý, Chu Bạch Lộ đã lén chạy ra bờ sông nghịch nước.

Nhưng địa điểm dã ngoại này là một công viên trong rừng, độ sâu của nước không giống như hồ bơi mà Chu Bạch Lộ thường chơi. Độ sâu 3m của con sông dễ dàng cướp đi mạng sống của một cô bé 5 tuổi.

Khi đội cứu hộ tìm thấy Chu Bạch Lộ, cô bé đã biến thành một thi thể lạnh lẽo rồi.

“Nếu nó không biết bơi thì nó đã không xuống nước!”

Đó là câu đầu tiên Chu Học Nghĩa nói khi đến hiện trường sau sự việc, nó cũng đã trở thành cơn ác mộng mà Vương Lệ không thể nào quên.

Chu Học Nghĩa rất yêu thương con gái, ông ta cho cô bé học ở trường mẫu giáo tốt nhất. Dù nhà trường và công ty bảo hiểm đã bồi thường một khoản tiền lớn nhưng không thể nào bù đắp được việc ông ta mất đi con gái.

Kể từ đó, Chu Học Nghĩa như biến thành một người khác. Ông ta bắt đầu trút giận lên Vương Lệ, cả về mặt tâm lý lẫn thể xác. Ông ta đã tìm được nơi để xả giận.

Còn người mẹ đau khổ ấy, vào thời điểm đó không thể suy nghĩ thêm gì nữa. Có lẽ hình phạt từ Chu Học Nghĩa đã khiến cô ta sinh ra cảm giác chuộc tội.

“Chuyện của con gái cô thực sự chỉ là một tai nạn mà thôi. Cô không cần phải tự trách mình như vậy.”

Vương Lệ ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt. Khuôn mặt của Triệu Huyền thực sự có vài nét giống con gái của cô ta, mà đây cũng là lý do tại sao Chu Học Nghĩa đối xử khác biệt với Triệu Huyền.

“Cô chỉ thấy một phần của tai nạn này.” Triệu Huyền cầm tách trà trong tay, cô xoay chiếc tách để đưa họa tiết hướng về phía Vương Lệ.

Hóa ra trên họa tiết của chiếc tách trà có một vết mẻ rất rõ ràng, nhưng Vương Lệ lại không hề nhận ra.

“Ý cô là gì?” Vương Lệ nghe ra hàm ý trong lời nói của Triệu Huyền. Cô ta điên cuồng nắm lấy cánh tay của Triệu Huyền.

Văn Văn cũng từng thấy thông tin liên quan trong hồ sơ vụ án. Hôm đó, Chu Học Nghĩa cũng có mặt tại hiện trường, nhưng ông ta lại đang ngoại tình với giáo viên của nhà trẻ.

“Bạch Lộ ngoan, bố có việc phải nói với cô giáo. Bạch Lộ tự chơi bên kia nhé.”

Lúc cô giáo của nhà trẻ khai báo, từng lời của Chu Học Nghĩa đã được thuật lại và ghi vào hồ sơ vụ án Chu Bạch Lộ chết đuối.

Khi lần đầu tiên nhìn thấy ảnh của Chu Bạch Lộ, Văn Văn đã kinh ngạc vì cô bé có đến 7 phần giống Triệu Huyền, như là phiên bản thu nhỏ của Triệu Huyền vậy. Chính vì vậy, Văn Văn càng cẩn thận nghiên cứu kỹ hồ sơ của vụ án này, anh muốn tìm ra những điểm nghi ngờ và bị sơ sót, từ đó mới hiểu rõ nỗi bi kịch của Vương Lệ.

Còn Triệu Huyền đã đọc xong hồ sơ vào buổi sáng trong lúc sắp xếp lại hồ sơ. Tốc độ đọc của cô nhanh hơn hẳn Văn Văn, đây cũng là điều khiến anh khâm phục ở cô.

“Cô nói gì đi chứ?!”

Triệu Huyền bị tiếng hét chói tai của Vương Lệ làm cho hoảng sợ. Đây cũng là một trong những nhược điểm của cô.

Âm thanh chói tai sẽ khiến Triệu Huyền “đứng máy”, hệ thần kinh của cô bị ảnh hưởng bởi những âm thanh quá lớn, dẫn đến việc não bộ ngừng hoạt động.

Triệu Huyền như một con rối, bị Vương Lệ lắc mạnh.

“Cô nói gì đi chứ!” Tiếng hét của Vương Lệ không dừng lại: “Cô nói cho rõ ràng đi!”

Triệu Huyền chỉ cảm thấy một tiếng ù vang lên trong tai, âm thanh chói tai xuyên qua màng não của cô. Cô ngã xuống ghế sô pha và bắt đầu co giật.

Vương Lệ cũng bị cô làm cho hoảng sợ, từ trạng thái điên cuồng trở lại bình thường, vội vàng nhìn Văn Văn bên cạnh.

“Cô ấy… cô ấy bị sao vậy?”

Văn Văn lập tức mở cửa sổ, ôm Triệu Huyền vào lòng, nhẹ nhàng bịt tai cô lại. Triệu Huyền vẫn liên tục co giật, mắt trợn ngược lên. Văn Văn lấy chiếc khăn tay từ túi để chặn giữa hai hàm răng của cô.

“Đừng nói nữa, giữ yên lặng.”

Văn Văn nhẹ nhàng nhắc nhở Vương Lệ. Vương Lệ lập tức bịt miệng lại, không dám nói thêm gì nữa.

Khoảng 2 phút sau, Triệu Huyền tỉnh lại từ cơn ngất ngắn. Cô cố gắng ngồi dậy khỏi vòng tay của Văn Văn.

“Cô... không sao chứ?” Cuối cùng, Vương Lệ đã bình tĩnh lại. Nhìn vào khuôn mặt của Triệu Huyền, cô ta khó mà không nghĩ đến con gái mình. Tình mẫu tử trong lòng cô ta trỗi dậy.

“Tôi không sao.” Triệu Huyền nhận lấy ly nước ấm từ Văn Văn, cô uống một ngụm nhỏ, nhưng nét mặt vẫn có chút ngại ngùng. Có lẽ cô cảm thấy mình vừa làm ra chuyện không tốt đẹp lắm trước mặt người khác.

“Cô Vương, hôm con gái cô bị đuối nước, Chu Học Nghĩa cũng có mặt tại công viên trong rừng. Ông ta có cuộc gặp với cô giáo ở nhà trẻ.” Văn Văn cố gắng kể lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể, hy vọng Vương Lệ có thể chấp nhận sự thật này.

10 năm rồi, hóa ra khi xưa Chu Học Nghĩa vì muốn bảo vệ bản thân và cô giáo đó nên đã nhanh chóng chấp nhận khoản bồi thường từ nhà trẻ, sau đó về nhà lại đổ mọi trách nhiệm lên đầu Vương Lệ.

Vương Lệ bàng hoàng như bị sét đánh, cô ta nhìn hai người trước mặt, dường như không thể tin rằng 10 năm đau khổ mà cô ta đã chịu đựng hóa ra là nỗi đau Chu Học Nghĩa cố tình áp đặt lên cô ta.

Văn Văn lấy hồ sơ mang theo ra, đặt trước mặt Vương Lệ.

Những tài liệu này như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt chiếc gông xiềng đã trói buộc Vương Lệ suốt 10 năm. Hòn đá lớn trong lòng cô ta cuối cùng cũng đã rơi xuống.

Đồng thời, cô ta cũng mất đi điểm tựa trong cuộc sống. Cô ta không biết sau này phải đối mặt với chồng mình như thế nào, càng không biết phải sống tiếp ra sao.

“Vương Lệ, nếu cô có manh mối liên quan đến vụ án hoặc cần sự trợ giúp từ cảnh sát, hãy liên lạc với chúng tôi.” Văn Văn đặt danh thiếp lên bàn trà trước mặt Vương Lệ, sau đó quay sang nhìn Triệu Huyền, xác nhận rằng sức khỏe của cô không có vấn đề gì mới gọi cô cùng rời đi.

Vương Lệ ngồi trên ghế sô pha, tay cầm chặt tấm danh thiếp, trong đầu rối loạn vì hàng vạn suy nghĩ quấn lấy nhau.

-

Bước ra từ nhà tang lễ, Triệu Huyền duỗi người một cái, dường như không bận tâm chút nào đến việc mình vừa ngất xỉu. Văn Văn dù lo lắng nhưng cũng không hỏi thêm. Anh biết bệnh của Triệu Huyền sẽ tái phát, chỉ là không ngờ nó đến nhanh như vậy.

Xem ra về sau cần phải cẩn thận hơn, lúc thẩm vấn cũng nên hạn chế để Triệu Huyền tham gia.

“Tôi đói rồi.” Triệu Huyền đột ngột dừng lại khiến Văn Văn đập ngực vào phía sau đầu cô.

“Được thôi. Ăn mì bò không?” Văn Văn đỡ cô, nét mặt anh lại trở nên vui vẻ. Anh lấy điện thoại xem qua các quán gần đó rồi chỉ vào quán mì mà anh từng ăn và thấy mì ở đó ngon nhất.

“Được.” Triệu Huyền gật đầu, cô mở cửa xe ngồi lên ghế phụ một cách tự nhiên.

Có lẽ người khác sẽ cảm thấy xúc động vì chuyện của Vương Lệ, nhưng với Triệu Huyền, đó chỉ là một vụ án. Cô thực sự không cảm nhận được cảm xúc của Vương Lệ, ngoài tiếng hét chói tai, cô không còn ấn tượng nào khác về cô ta.

Đáng thương.

Từ này không có trong từ điển của Triệu Huyền.

Cô không hề cảm thấy thương hại Vương Lệ, cũng không thể đặt mình vào vị trí của Vương Lệ để suy nghĩ cho cô ta. Vì vậy khi chất vấn Vương Lệ, cô hoàn toàn không thấy hổ thẹn.

Ngược lại, sau khi nhìn thấy bộ dạng của Vương Lệ, Văn Văn có chút bần thần, cảm xúc ấy tồn tại đến tận lúc hai người ăn mì bò.

“Ngon mà, sao anh ăn chậm thế?” Triệu Huyền nhìn Văn Văn, cô cũng nhận ra sự khác thường của anh, chứng tỏ sắc mặt Văn Văn thực sự không tốt.

“Cô không thấy Vương Lệ đáng thương à?” Văn Văn cố ăn một miếng gân bò thật to để tự an ủi, nhưng trong lòng anh vẫn thấy như có gì đó chặn lại.

“Ừ...” Triệu Huyền gật đầu: “Cho nên, đợi khi chúng ta tìm được chứng cứ là có thể tống Chu Học Nghĩa vào tù rồi, đúng không?”

Triệu Huyền nói như thể đã chắc chắn từ lâu rằng Chu Học Nghĩa chính là hung thủ vậy. Chỉ vì chưa có chứng cứ xác thực nên cô không thể giải thích cho Văn Văn hiểu được lập luận của mình mà thôi.

“Hả? Cô nói hung thủ của vụ án này chính là Chu Học Nghĩa hả?” Văn Văn suýt nữa phun cả mì ra từ mũi ra. Anh vội vàng bịt miệng lại, cố gắng nuốt miếng mì xuống.

“Nếu suy luận của tôi không sai thì Chu Học Nghĩa chính là người khiến Lý Phương Minh biến mất. Chỉ là tôi vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực để chứng minh cách mà ông ta làm thôi.” Triệu Huyền uống một ngụm nước thịt bò, thoả mãn đánh một cái ợ nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Văn Văn nghe thấy Triệu Huyền nói thẳng tên của hung thủ ra. Nếu không có sự tự tin rất lớn, cô sẽ không nói ra như vậy.

“Lập luận của cô như thế nào? Chỉ dựa vào phản ứng của Vương Lệ khi nãy mà cô đã biết Chu Học Nghĩa là hung thủ rồi à?” Văn Văn nhớ lại phản ứng của Vương Lệ vừa rồi, cảm thấy dường như không có liên quan trực tiếp đến vụ án.

Tất nhiên không chỉ có vậy, còn có những điểm kỳ lạ trong căn phòng kia nữa. Triệu Huyền nhất thời chưa nghĩ ra hết, chỉ có thể nói cho Văn Văn những gì mình đã nhìn ra được.

“Chu Học Nghĩa có khả năng phản trinh sát cực kỳ cao, sức khỏe tốt và khả năng chịu đựng tâm lý rất mạnh, có thể đẩy lỗi lầm của mình sang người khác. Ông ta gần như là một tội phạm hoàn hảo.” Từ phản ứng của Vương Lệ và vụ án của Chu Bạch Lộ, Triệu Huyền đã nhận ra một số đặc điểm tiềm ẩn của Chu Học Nghĩa.

Những đặc điểm này bị che đậy bởi vẻ ngoài đạo mạo của Chu Học Nghĩa. Có thể trong mắt người ngoài, ông ta là một giám đốc hòa nhã, tốt bụng, khỏe mạnh và có học thức uyên bác, nhưng thực ra chính những điều này lại là yếu tố giúp ông ta trở thành tội phạm.

Từ vụ án của Chu Bạch Lộ, có thể thấy Chu Học Nghĩa có khả năng chịu đựng tâm lý rất mạnh. Ông ta đẩy lỗi lầm của mình sang Vương Lệ để giảm nhẹ gánh nặng tinh thần và giải thích cho khuyết điểm về mặt sinh lý của bản thân, tức là sự thật về việc ông ta đã vô sinh từ lâu.

Còn về khả năng phản trinh sát, nó thể hiện rõ trong lần đầu tiên ông ta bị Lý Giai Trinh thẩm vấn. Ông ta là người rất thận trọng, muốn bắt ông ta khai báo từ góc độ thông thường gần như là điều không thể.

“Chứng cứ.” Triệu Huyền xếp hành lá thành một chuỗi liên kết manh mối. “Lý Phương Minh – nạn nhân – Chu Học Nghĩa. Giữa chúng vẫn thiếu một manh mối quan trọng.”

“Nếu không tìm được manh mối này thì không thể liên kết các sự kiện với nhau, càng không thể định tội cho Chu Học Nghĩa được.”

Triệu Huyền bọc hành lá vào khăn giấy.

“Nhưng tôi nghĩ, manh mối đó sẽ sớm xuất hiện thôi.”

Triệu Huyền tự tin lấy điện thoại ra, nhìn vào nhóm làm việc mới tạo của mình, trong nhóm chỉ có vài tin nhắn lẻ tẻ.

Ngay lúc này, tin nhắn của Từ Chí hiện lên trong nhóm. Hóa ra bản sao kê chuyển tiền của Lý Phương Minh đã được tìm thấy rồi.

Triệu Huyền lướt nhanh qua từng dòng tin nhắn, một nội dung của khoản chuyển khoản 100.000 tệ lập tức thu hút sự chú ý của cô. Cô chỉ vào bảng biểu trên điện thoại, nghiêng màn hình về phía Văn Văn.

“Chính là đây.”

Trong bản sao kê chuyển tiền, tên người chuyển được ghi rõ ràng.

“**.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.