Tào Nhất Trạch và Viên Tuấn Phàm nghe thấy có động tĩnh, động tác trên tay họ cũng dừng lại. Họ nhạy bén lắng nghe xem người đến là ai.
“Các anh là cảnh sát đến đây tập huấn đúng không?” Cô lễ tân nhận ra họ.
“Chúng tôi xuống đây hút điếu thuốc, sẽ quay lại ngay thôi.” Tào Nhất Trạch lập tức thay đổi sắc mặt, hoàn toàn khác với dáng vẻ hung hãn vừa rồi.
Viên Tuấn Phàm cũng cười, vui vẻ chào hỏi cô lễ tân, chỉ có Trương Khâu bị anh ta giữ chặt vai, không dám nhiều lời.
Trương Khâu chỉ híp mắt nhìn Triệu Huyền, trên mặt vẫn đỏ bừng. Đôi mắt của Triệu Huyền rất tốt, cô nhìn thấy rất rõ.
Triệu Huyền bước lên phía trước. Cô không ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Tào Nhất Trạch và Viên Tuấn Phàm, mà trực tiếp đi xuyên qua giữa hai người họ.
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Trương Khâu. Khuôn mặt thanh tú của người đàn ông đầy vết thương và bầm tím, trong mắt còn ánh lên nước mắt.
“Đi thôi.” Triệu Huyền kéo cánh tay của Trương Khâu.
“Cô làm gì đấy? Tiểu Khâu đi với bọn tôi mà.” Viên Tuấn Phàm rõ ràng không xem Triệu Huyền ra gì. Anh ta giữ chặt vai Trương Khâu.
“Anh biết tôi là ai không?” Triệu Huyền nhìn thẳng vào Viên Tuấn Phàm. Ánh mắt của cô không hề có cảm xúc, lạnh lùng như một khối băng.
“Cô… cô là ai chứ?” Viên Tuấn Phàm rõ ràng bị dọa sợ. Anh ta không nhận ra Triệu Huyền, bèn quay đầu nhìn Tào Nhất Trạch.
Tào Nhất Trạch thì thầm vài câu bên tai anh ta.
“Nghe nói cô ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-duoc-roi-ho-linh/2924219/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.