Trên giường có một cô bé rất đáng yêu, chừng mười tuổi, đôi mắt to tròn ngấn nước rất ngây thơ, tóc buộc đuôi ngựa, chỉ là lúc này sắc mặt cô bé hơi tái.
Cô bé đã tỉnh dậy, nhìn thấy Trần Đức thì yếu ớt gọi: “Anh Bát Hoang”.
“Tử Hàm”.
Trần Đức vội vàng chạy tới, xoa đầu cô bé: “Em thấy thế nào rồi?”
“Em không sao.
Em xin lỗi đã khiến cô giáo và anh Bát Hoang phải lo lắng”, cô bé vô lực nói, rất hiểu chuyện.
“Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, bây giờ anh không nên quấy rầy cô bé, có chuyện gì anh hỏi bác sĩ trước đi”, một y tá nói với Trần Đức.
“Được, nhờ các cô chăm sóc con bé giúp tôi”, Trần Đức dặn dò: “Tử Hàm, em nghỉ ngơi một lát đi, anh sẽ quay lại ngay”.
“Vâng”, Trương Tử Hàm có vẻ rất mệt, cô bé gật đầu rồi được các y tá đẩy đi.
“Trong hai người ai là người giám hộ của Trương Tử Hàm?”, một bác sĩ chừng bốn mươi tuổi, mặc áo blouse trắng nhìn Trần Đức và Liễu Như Nguyệt.
“Tôi!”
Trần Đức và Liễu Như Nguyệt cùng lên tiếng, sau đó nhìn nhau rồi Trần Đức trả lời: “Chúng tôi đều là người giám hộ của con bé, bác sĩ cứ nói”.
“Đi theo tôi”.
Bác sĩ đưa hai người đến văn phòng, mở báo cáo chẩn đoán trong máy tính ra: “Cô bé đã được xác định là bệnh bạch cầu cấp tính, tình hình tương đối nghiêm trọng, cần chuẩn bị phẫu thuật”.
“Cái gì?”, dù đã dự đoán từ trước, nhưng nghe xong, sắc mặt Liễu Như Nguyệt vẫn trắng bệch.
Ngược lại, Trần Đức có vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-gia-tai-the/3693/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.