“Hắt xì! …Tê…”
“Ai? Đây không phải là Trầm Quân sao? Trời lạnh thế này sao ngươi còn chưa quay về a?”
“Nga, Triệu đại mụ, hắc hắc, giờ không phải còn sớm sao, lại nói ta hiện tại không phải bán tranh mà là bán củi gỗ, cũng không sợ bị gió làm hỏng, không đáng lo.”
“Ngươi nhìn ngươi xem, một người đọc sách thế nào lại ra vẻ như một tiều phu, trời lạnh thế này còn ai đi ra ngoài a! Đi, cùng đại mụ về nhà, đại mụ ngao canh nóng cho ngươi làm ấm cơ thể.”
“A, không cần, đại mụ, ta… ta là đang chờ người ni.”
“Đừng có lừa đại mụ! Chờ ai a?”
“Một bằng hữu.”
“Đã hẹn rồi?”
“…Không, thế nhưng ta cảm thấy hắn chắc chắn sẽ tới.”
“Đứa ngốc này, bị đông lạnh hồ đồ rồi ba! Trời thế này, nếu không có chuyện khẩn cấp, ai chẳng hảo hảo ngốc ở nhà, thu thập nhanh lên rồi theo ta về!”
“Ai, đại mụ, đại mụ, ngươi chờ một chút… Đợi một lát nữa, ta này, ai…”
“Trầm thư ngốc, Trầm thư ngốc.” (=Trầm mọt sách ngu ngốc)
“…Ân?”
“Ta Vương Tử Hàm, nhìn ngươi đi. Ngươi nói nói xem, đang hảo hảo sao lại bị bệnh?”
“Hai ngày trước trời đột ngột trở lạnh… Quý Thiên Quang ni? Không có ai ở với ngươi sao?”
“Hắn a, bồi nương tử hắn về nhà mẹ đẻ rồi, này họ Quý, có nương tử đã quên bằng hữu, chỉ còn lại hai người chúng ta cô đơn cùng khóc.”
“Không thể nói vậy, hắn tinh lực hữu hạn, nên tập trung chủ yếu vào gia sự, cũng không có thoải mái như chúng ta.”
“Quên đi, quên đi, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bat-giai-phong-tinh/349315/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.